HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 306

sáng chiều có nhau. Nhưng, khi con người cùng đường, vận nguy đến gần,
chợt nghĩ đến và cảm thấy ấm áp, gần gũi. Ấy là người thân.

Ông và con trai chừng như không chịu nổi sự chật hẹp và bức bối trong căn
phòng khách sạn. Họ ra ngoài, men theo con đường ướt nước đi lên, không
có phương hướng, không có mục tiêu, cũng không nhiều lời. Ông không
nói với con về chuyện giết người của mình và ông Công. Ông chỉ nhắc lại
chuyện cũ, thú vui của Ngô Hiểu ngày còn nhỏ, những chuyện bây giờ nhớ
lại cảm thấy vô cùng thân thiết, thậm chí cả chuyện cũ của mẹ Ngô Hiểu.
Con trai chỉ biết nghe, im lặng. Hai bố con đi một vòng lại quay về khách
sạn. Đèn đường đã sáng. Ông định giữ con lại ăn cơm. Có thể đấy là bữa
cơm tối cuối cùng của hai bố con, nhưng không còn tâm trạng nào. Ông từ
bỏ ý định ấy. Hai bố con chia tay.

“Con về nhé, đừng bảo với Tinh Tinh rằng bố ở đây. Cô ấy đã đưa công an
đi bắt chú Công rồi.”

Ông thấy trong ánh mắt con trai sự kinh ngạc và khó xử. Ông nói: “Con về
đi. Bố làm những việc sai trái, con đều biết. Nếu bố làm con phải xấu hổ,
bố... xin lỗi con.”

Giọng ông Thiên nghẹn ngào. Ông vội quay đi, đi về phía cửa khách sạn.
Ông không muốn con trông thấy cái vẻ thê thảm như người mất hồn của
mình. Trong trái tim con, bố là một vị anh hùng đúng với danh nghĩa.

Ngô Hiểu gọi ông lại, đưa cho ông một phong thư. Ông mở ra xem, thì là
tấm vé máy bay Bắc Kinh đi Quảng Châu. Ôi, ông nhớ ra rồi, ông định đi
Quảng Châu. Ông cười với con trai, cố tình cười với con. Ông nói: “Con
còn nhớ bãi sông ấy không? Hồi nhỏ bố nhiều lần đưa con đến cái bãi sông
rộng lớn ấy. Bố tập lái xe ở đấy, con nhớ không?”

Ngô Hiểu gật đầu: “Con nhớ.”

Ông Thiên nói: “Bố lại nhờ con một việc nữa. Sáng mai, bảy giờ con đến
chỗ ấy tìm bố. Bố muốn đưa con đến một nơi, được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.