HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 307

Ngô Hiểu gật đầu: “Vâng.”

Thấy con trai đồng ý, lòng ông bỗng yên tĩnh, thanh thản hơn rất nhiều.
Hình như có một kế hoạch mới, một mục tiêu mới, cho nên trong lòng
không đến nỗi không biết đích là đâu. Ông vẫy tay với con rồi quay người
đi.

Buổi tối, ông không ăn cơm, chỉ ngồi trong phòng khách bật đèn, hút thuốc,
nghĩ lại những việc cũ, mênh mông vô định. Đêm, ông cũng ngủ được đôi
chút, mơ một giấc mơ ngắn ngủi không đầu không cuối. Tỉnh dậy, nhớ lại,
giấc mơ thật mơ hồ, không rõ ràng. Trời vừa rạng sáng, ông ra khỏi khách
sạn, cho xe rời Hương Sơn sau mưa bên đường suối chảy róc rách, cỏ cây
hoa lá một màu tốt tươi.

Xe của ông chạy về hướng bắc, lên con đường Dương Quan ngoại thành
Bắc Kinh. Đến một ngã ba không có biển chỉ dẫn, ông rẽ vào một con
đường nhỏ gập ghềnh. Mặt trời chưa lên, xe ông đã đến một con đê bỏ
hoang. Ông xuống xe, nhìn bãi hoang dưới chân đê, không thấy bóng
người, cũng không trông thấy xóm làng nơi xa. Ông nhìn về phía đông,
trông chờ ánh hồng tráng lệ buổi ban mai.

Mặt trời buổi sáng chưa xuất hiện, trong làn sương mai trên con đê hoang
phế, xuất hiện một chiếc Mercedes đang gập ghềnh chạy tới, chạy đến
trước mặt ông. Ông Thiên mở cửa sau, ngồi vào xe. Trong xe chỉ có ông
Công. Ông ta quay lại, ánh mắt chờ đợi, lên tiếng:

“Anh Thiên!”

Ông Thiên không muốn nhìn ông, vẻ mặt vô cảm nhìn ngoài cửa xe, nói
một câu: “Chờ anh Tường một lát.”

Họ ngồi im lặng trong xe, không ai nói gì, cùng chờ ông Tường. Mươi phút
sau, ông Tường đi một chiếc Toyota màu xám bạc nhấp nhô chạy đến. Hai
người nhìn ông Tường đỗ xe, vào ngồi ghế trên trong xe của họ. Lúc ấy
mặt trời mới nhô khỏi đường chân trời trước mặt họ. Ánh đỏ làm cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.