HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 309

Ông Thiên cúi đầu, thở dài: “Anh không ra đầu thú thì đi nhanh lên, đổi
tên, đổi chỗ ở, làm một con người mới. Nhưng anh có thể đi đâu?”

Vẻ mặt ông Tường vốn không đến nỗi khó coi như vậy, vẫn không từ bỏ
tranh luận: “Anh Thiên, sự việc chưa đến nước ấy. Chúng ta có thể nghĩ
cách, vẫn còn kịp. Hôm ấy cô Tinh chỉ trông thấy một mình anh Công. Cô
ấy cũng chỉ nghi ngờ anh, không có chứng cứ. Chúng ta có thể nghĩ cách để
anh Công ra nước ngoài. Công an không bắt được anh Công, sự việc của
chúng ta cũng chưa bị lộ.”

“Ra nước ngoài?” Ông Thiên lắc đầu: “Có thể không? Không thể kịp.”

Ông Tường lớn tiếng bác bỏ: “Không kịp thì cứ để anh ấy trốn đi đã.
Chúng ta từ từ nghĩ cách. Anh ra đầu thú, như vậy coi như hết!” Chưa bao
giờ ông Tường lại sỗ sàng lớn tiếng như vậy trước mặt ông Thiên.

Ông Thiên nghiêm sắc mặt nhìn ông Tường. Ông không muốn chịu sự dàn
xếp của ông ta nữa. Chủ ý của ông đã định: “Anh Tường, chúng ta đừng
làm cái trò tự thông minh nữa. Việc này từng bước đến hôm nay cũng vì
chúng ta cho mình là thông minh. Kết quả đã phạm sai lầm của thông
minh.”

Mặt ông Tường ngây đuỗn, tối sầm, im lặng. Có thể ông Công nghĩ, ông
Tường im lặng như ám chỉ đã có thuốc chữa. Vậy là ông khóc: “Anh
Tường, anh nghĩ cho tôi một kế, có nhiều kế lắm. Anh Thiên, em theo anh
hai chục năm trời...”

Ông Tường cau mày, chừng như sắp khóc. Lời lẽ của ông tỏ ra oán trách:
“Anh Thiên, anh ra đầu thú chẳng hóa ra làm hại chúng tôi hay sao!”

“Tôi làm hại các anh?”

Ông Thiên không còn tâm trạng nào để lắc đầu. Nếu nói lại sự việc này từ
đầu, cuối cùng ai hại ai? Ông không muốn tranh cãi. Ông và hai người kia
là chiến hữu suốt hai mươi năm trời, là bạn phúc họa cùng hưởng. Ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.