HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 87

với anh không? Anh cũng nên tiếp xúc với giới trẻ, em đến gọi các cô ấy...”
Ông Thiên xua tay, nói: “Không cần, không cần, tôi muốn ngồi một mình.”

Ông Công tuy uống đã nhiều, nhưng vẫn thấy rõ vẻ mặt ông chủ. Ông ta
biết phải rút lui. Ông Thiên ngồi một mình, lắng nghe những giai điệu trầm
trầm của saxo. Ông trông thấy con trai ở đằng xa kia, trông thấy dáng bộ
thằng con. Chùm ánh sáng ấm áp khiến cho sân khấu trở thành trung tâm
sáng rõ nhất của cả quán bar mờ tối. Con trai ông là nhân vật chính của
trung tâm kia. Anh chơi rất tự nhiên, thoải mái, khuôn mặt trẻ con nhưng
lúc chơi saxo lại không trẻ con chút nào. Ông Thiên bị hấp dẫn, có phần
ngạc nhiên. Ông như hối hận về việc trước đây kịch liệt phản đối con trai
chơi nhạc Jazz, nhưng đấy chỉ là ý nghĩ thoáng qua. Tâm trạng ông rời
ngay khỏi âm nhạc, chú ý vẻ mặt con trai. Khuôn mặt giống mẹ, ngây thơ
nhưng trầm lắng, dịu dàng, cố chấp. Ông rất muốn ôm con vào lòng, giống
như hồi con còn nhỏ. Ông rất muốn thằng con vẫn nhỏ như xưa, vâng lời,
dựa vào ông, là một phần của ông.

Nhạc dừng, không có tiếng vỗ tay, không có người khen, tiếng ồn ào lấn át.
Ban nhạc đi xuống, băng nhạc được mở ra, so với ban nhạc trình diễn vừa
rồi quả là cách biệt và đơn điệu. Ngô Hiểu có thể được ông Công mách
bảo, đi vòng qua đám người, lặng lẽ đến ngồi bên bố. Cậu không hề ngạc
nhiên tại sao bố lại xuất hiện ở cái nơi không bình thường đối với bố.

Ông Thiên hỏi: “Có uống chút gì không?”

Ngô Hiểu nói: “Ở kia con có nước.”

Vẫn như thường lệ, giữa hai bố con không có chuyện gì nói với nhau. Sau
một lúc im lặng, ông Thiên nói trước: “Ban nhạc diễn xong chưa?”

Ngô Hiểu nói: “Con xong rồi. Sau đấy là tiết mục của các ca sĩ.”

Bố nói: “Vậy thì về với bố.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.