HẸN VỚI THẦN CHẾT (HẸN VỚI TỬ THẦN) - Trang 188

đối với anh ấy thật là đáng trách. Đôi khi tôi có cảm giác là cuộc sống của
tôi giờ đây đã trở nên không thể chịu đựng được nữa.

Cô ngừng lại rồi nói tiếp:

- Tôi đã đi đến một quyết định vào đúng cái buổi chiều mà mẹ chồng

tôi chết. Tôi có một người bạn, một người bạn rất tốt. Anh ấy đã nhiều lần
gợi ý tôi nên ra đi và sống cùng anh ấy. Vào cái buổi chiều đó, tôi đã chấp
nhận lời đề nghị của anh.

- Bà quyết định sẽ bỏ chồng mình ư?

- Vâng.

- Nói tiếp đi, thưa bà.

Nadine hạ giọng nói tiếp.

- Vì đã quyết định rồi, nên tôi muốn ... muốn nói ra càng nhanh càng

tốt. Từ chỗ đi dạo tôi đi một mình về tới khu trại. Bà mẹ chồng tôi đang
ngồi đó, một mình, chẳng ai xung quanh, vì thế tôi quyết định sẽ nói điều
đó cho bà ta biết. Tôi đi kiếm một cái ghế, ngồi xuống cạnh bà và đột ngột
nói thẳng với bà ta những gì mình đã quyết định.

- Bà ta ngạc nhiên chứ ?

- Có, tôi e đó là một cú sốc lớn đối với bà ta. Bà ta vừa ngạc nhiên,

vừa tức giận ... rất tức giận. bà ta ... bà ta làm cử chỉ như vậy ! Nhưng tôi
không muốn nói tới chuyện đó nữa. Tôi đứng dậy và bỏ đi.

Giọng nói Nadine nhỏ lại. - Tôi ... tôi không bao giờ nhìn thấy bà ấy

còn sống nữa.

Poirot gật đầu. Ông nói đơn giản :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.