HẸN VỚI THẦN CHẾT (HẸN VỚI TỬ THẦN) - Trang 200

?

Câu hỏi của ông có hiệu quả ngay tức thì. Ông nhận thấy màu đỏ trên

đôi má cô gái đang dần biến mất.

- Ông biết chuyện đó sao ? - Cô thầm thì.

- Đúng, tôi biết chuyện đó.

- Nhưng bằng cách nào ?

- Một phần trong cậu chuyện của hai người đã tình cờ bị nghe thấy.

- Ôi ! Carol Boynton đưa tay ôm mặt. Cô nức nở, làm rung cả chiếc

bàn.

Hercule Poirot đợi một chút rồi ông điềm tĩnh nói:

- Hai người đang cùng bàn tính kế hoạch giết mẹ kế của mình.

Carol bật khóc thành tiếng:

- Chúng tôi thật điên rồ ... thật điên rồ ... cái buổi chiều hôm ấy!

- Có lẽ là đúng vậy.

- Ông không thể hiểu được tình cảnh của chúng tôi đâu!. Cô đứng lên,

đưa tay vuốt ngược mái tóc ra đằng sau. - Nghe thì có vẽ tuyệt vời đấy.
Nhưng cuộc sống của chúng tôi ở Mỹ thật quá tồi tệ. Chuyến đi du lịch đã
mang lại mái ấm cho chúng tôi.

- Mang lại mái ấm gì cho cô? Giọng nói của Poirot bây giờ tỏ ra tốt

bụng và thông cảm.

- Chúng tôi khác với những ngưòi khác! Chúng tôi ... chúng tôi bị tách

biệt khỏi thế giới chung quanh. Và còn Jinny.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.