?
Câu hỏi của ông có hiệu quả ngay tức thì. Ông nhận thấy màu đỏ trên
đôi má cô gái đang dần biến mất.
- Ông biết chuyện đó sao ? - Cô thầm thì.
- Đúng, tôi biết chuyện đó.
- Nhưng bằng cách nào ?
- Một phần trong cậu chuyện của hai người đã tình cờ bị nghe thấy.
- Ôi ! Carol Boynton đưa tay ôm mặt. Cô nức nở, làm rung cả chiếc
bàn.
Hercule Poirot đợi một chút rồi ông điềm tĩnh nói:
- Hai người đang cùng bàn tính kế hoạch giết mẹ kế của mình.
Carol bật khóc thành tiếng:
- Chúng tôi thật điên rồ ... thật điên rồ ... cái buổi chiều hôm ấy!
- Có lẽ là đúng vậy.
- Ông không thể hiểu được tình cảnh của chúng tôi đâu!. Cô đứng lên,
đưa tay vuốt ngược mái tóc ra đằng sau. - Nghe thì có vẽ tuyệt vời đấy.
Nhưng cuộc sống của chúng tôi ở Mỹ thật quá tồi tệ. Chuyến đi du lịch đã
mang lại mái ấm cho chúng tôi.
- Mang lại mái ấm gì cho cô? Giọng nói của Poirot bây giờ tỏ ra tốt
bụng và thông cảm.
- Chúng tôi khác với những ngưòi khác! Chúng tôi ... chúng tôi bị tách
biệt khỏi thế giới chung quanh. Và còn Jinny.