HIẾN PHÁP MỸ - Trang 191

hai cơ quan này là cần thiết để đối trọng với cơ quan lập pháp. Đối với lập
luận phản đối đầu tiên của Ngài Ghorum, có thể thấy rằng quyền soạn thảo
sẽ tự kết hợp với quyền giải thích và ưu điểm thu được lớn hơn nhiều những
nhược điểm gặp phải. Đối với phản đối thứ hai, chỉ cần bổ sung một qui
định tỷ lệ hay cách thức bỏ phiếu sẽ đảm bảo không xảy ra sự áp đảo nhờ số
lượng của các thẩm phán đối với Tổng thống.

Ngài RUTLIDGE: Các thẩm phán là những người không phù hợp nhất với
quyền phủ quyết. Các thẩm phán sẽ không bao giờ đưa ra ý kiến của mình
về một đạo luật cho đến khi có vụ kiện xảy ra. Ông cho rằng quyền phủ
quyết đó không cần thiết phải trao cho các thẩm phán. Tổng thống có thể
nhận lời khuyên từ các quan chức nhà nước, như Bộ Chiến tranh, Bộ Tài
chính… Những thông tin và ý kiến của họ rất có ích cho Tổng thống.

Đề xuất của Ngài Wilson cho tòa án tham gia quyền phủ quyết bị Hội nghị
bỏ phiếu bác bỏ:

MA: phản đối; CT: đồng ý; NJ: không có mặt; PA: chia rẽ; DE: phản đối;
MD: đồng ý; VA: đồng ý; NC: phản đối; SC: phản đối; GA: chia rẽ.

Đề xuất trao cho Tổng thống giữ quyền phủ quyết tuyệt đối được toàn Hội
nghị thông qua.

Đề xuất bị hoãn lại của Ngài Madison vào ngày 18 tháng Bảy rằng: "các
thẩm phán sẽ do Tổng thống bổ nhiệm, trừ phi bị 2/3 số thành viên của
Thượng viện bác bỏ" được đưa ra thảo luận.

Ngài MADISON: Các lý do cho quan điểm của ông là:

1. Điều này sẽ đảm bảo trách nhiệm của Tổng thống, người nói chung có
khả năng và thích hợp chọn ra những cá nhân đúng đắn hơn cơ quan lập
pháp, thậm chí, kể cả Thượng viện, bởi cơ quan này thường che giấu động
cơ ích kỷ của họ trong việc bổ nhiệm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.