Tiếp theo, tôi muốn đề nghị rằng ngoài các quyền lực của Quốc hội Hợp
bang hiện nay, phải cho phép chính quyền quốc gia có thẩm quyền tuyệt đối
trong mọi trường hợp cần sự thống nhất, như quyền qui định thương mại,
bao gồm quyền đánh thuế các hàng hóa xuất nhập khẩu, qui định thời hạn
và hình thức nhập cư…
Trên hết và cao hơn hết, chính quyền Liên bang phải có quyền phủ quyết
bất kỳ đạo luật nào của các cơ quan lập pháp tiểu bang, tương tự như các
đặc quyền của Vua Anh trước đây , theo tôi là tuyệt đối cần thiết và không
thể xâm phạm bởi quyền hạn của các tiểu bang. Nếu không có quyền phủ
quyết này, mọi quyền lực khác ghi trên giấy đều vô giá trị và không được
chấp hành. Các tiểu bang sẽ tiếp tục vi phạm quyền hạn pháp lý của liên
bang, vi phạm các hiệp ước và các bộ luật quốc gia, hay quấy rối lẫn nhau
bởi các đạo luật thù nghịch và tranh giành nhau bởi các quan điểm sai trái
về lợi ích.
Một tác dụng tốt đẹp khác của đặc quyền này là việc kiểm soát những thay
đổi bất thường của chính quyền tiểu bang, kiểm soát sự chèn ép lợi ích của
đa số đối với thiểu số và các cá nhân. Ước mong lớn lao nhất không có
trong các chính quyền cộng hòa là sự xét xử vô tư, công bằng, không thiên
vị và không vụ lợi trong những tranh chấp, giữa những phe phái khác nhau
trong xã hội. Chỉ đa số mới có quyền quyết định, nhưng thường quá lạm
dụng điều này. Trong các chế độ quân chủ, chủ quyền thường trung hòa hơn
đối với các phe phái và các lợi ích khác nhau, nhưng thật không may là các
Quân vương lại có những lợi ích riêng và đôi khi có những mưu đồ ghê tởm
chống lại tất thảy mọi người. Có thể các đặc quyền quốc gia theo mô hình
này không đủ công bằng đối với những vấn đề địa phương, nhưng bản thân
đặc quyền này sẽ ràng buộc một cách hiệu quả những mưu đồ lợi ích đi
ngược lại lợi ích chung của toàn xã hội. Kể từ khi có hòa bình, chưa bao giờ
các đại biểu Quốc hội Hợp bang lại thống nhất sự ủng hộ đối với chương
trình tiền giấy, hay bất kỳ biện pháp cần thiết nào khác.