HIỆP HÀNH THIÊN HẠ - Trang 74

tình cảm lúc đầu có lớn thế nào cũng đã dần phai nhạt, ơn nghĩa có lớn đến
đâu cũng dần quên lãng. Lòng người mà, cuối cùng cũng sẽ thay đổi! Ta
lăn lộn chốn này lâu như vậy, cũng đã hiểu được từ lâu rồi!”

Cô gái kia tiếp tục hỏi với vẻ đầy khó hiểu: “Nhưng đại gia ơi, lỡ sau

sinh nhật thứ mười chín hắn lại chấp nhận lời đề nghị của Lý gia thì sao?
Giờ anh lạnh nhạt với hắn như vậy, không sợ đến lúc đó sẽ thành ‘công giã
tràng’, thành ‘dùng giỏ trúc để múc nước’ hay sao?”

Lâm Hùng cười phá lên ha hả rồi nói: “Không sao, không sao. Ta rất

hiểu hắn. Hơn nữa, tuy ta vì lăn lộn trong giang hồ, bị thế giới xã hội đen
dơ bẩn này khiến cho thay đổi lòng dạ, nhưng hắn thì lại chỉ là một tên
trạch nam (3) không biết gì khác ngoài võ, chưa bao giờ để ý tới cuộc sống
xã hội. Ta hiểu hắn rất rõ mà. Lúc đó chỉ cần tìm bừa một lý do để giải
thích là được, hắn chắc chắn sẽ không nghi ngờ hay suy nghĩ gì nhiều. Hắn
mà đồng ý với đề nghị kia thật thì có khi đời ta lại một bước lên trời cũng
nên. Ha ha ha…”

Hách Khải lẳng lặng bỏ đi. Trên đường về trường, hắn lặng lẽ không nói

một tiếng nào. Chính hắn cũng không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này
là gì, không phải là tức giận, cũng không phải là đau đớn và càng không
phải là tuyệt vọng. Nếu thực sự phải dùng một từ ngữ nào đó để hình dung,
vậy thì có lẽ cũng là đau đớn, nhưng là đau đớn vì lý tưởng bị hiện thực chà
đạp.

Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm,

Khước đạo cố nhân tâm dịch biến…

( Cứ ngỡ người xưa lòng không đổi,

Chẳng ngờ lòng người cũng đổi thay…)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.