HIEP SI KHONG HIEN HUU - Trang 132

bồn chồn: giờ thì nàng Bradamante khi mở mắt sẽ nhận ra mình
thôi… Không, nàng đã che một bàn tay lên mặt như thể không muốn
ánh mắt mình nhiễu động cuộc tiếp cận vô hình của chàng hiệp sĩ
không hiện hữu. Và Rambaldo nhào lên người nàng.

- Chao ơi, đúng rồi, em chắc là như thế mà! – Bradamante cảm thán,
mắt nhắm nghiền. – Em lúc nào cũng tin chắc là có thể! – và ôm chặt
lấy chàng, thế là họ quấn quít vào nhau trong một cơn sốt chia đều từ
cả hai phía. – Chao ơi, đúng rồi, chao ơi, đúng quá, em chắc là như
thế mà!

Bây giờ, khi mà chuyện ấy hoàn thành xong xuôi, đã đến lúc hai cặp
mắt nhìn nhau.

- Nàng sẽ – chuỗi ý nghĩ kiêu hãnh và hy vọng tức tốc lóe lên trong
đầu Rambaldo – nhìn thấy mình, nàng sẽ hiểu ra mọi chuyện, nàng sẽ
biết rằng như thế là chính đáng, là tuyệt vời, và nàng sẽ yêu thương ta
suốt đời!

Bradamante mở mắt.

- A, thì ra cậu!

Nàng bật dậy khỏi chỗ nằm, đẩy Rambaldo ra.

- Cái cậu này, cái cậu này! – miệng giận dữ hét lên, nước mắt ứa ra. –
Mi! Mi! Kẻ lừa đảo!

Nàng đứng dậy, tuốt gươm, giơ cao trên người Rambaldo, chém lấy
chém để, nhưng bằng mặt gươm, khiến cậu choáng váng, và tất cả
những gì cậu có thể nói với nàng – trong lúc giơ đôi cánh tay không
lên, có lẽ để tự che chắn, có thể để ôm lấy nàng – là:

- Nhưng xin nàng hãy nói đi, xin nàng hãy thốt lên, tuyệt vời phải
không…? – sau đó cậu lịm đi, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng con tuấn mã
của nàng lộp cộp rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.