HIEP SI KHONG HIEN HUU - Trang 133

Nếu kẻ tương tư cảm thấy bất hạnh vì không được biết hương vị nụ
hôn mình cầu khẩn, thì ngàn lần càng bất hạnh hơn cho kẻ tương tư
vừa được hưởng cái hương vị ấy thì ngay sau đó liền bị khước từ.
Rambaldo tiếp tục cuộc đời chiến binh quả cảm của mình. Nơi cuộc
hỗn chiến càng dày đặc thì mũi giáo của cậu càng xẻ lối. Nếu giữa
rừng gươm đang xoáy tít mà trông thấy một ánh lóe xanh dừa cạn, thì
cậu hấp tấp chạy đến kêu lên:

- Bradamante nàng ơi! – Thế mà cậu luôn luôn hoài công.

Người duy nhất cậu muốn tâm sự về các nỗi đau của mình nay đã
biến mất. Đôi khi, đi quanh quẩn trong các trại đóng quân, cách thức
một phiến giáp ôm thẳng bên hông, hoặc cú nhấc nhanh như cắt của
một ống giáp khuỷu tay, đều khiến cậu bồi hồi bởi cậu nhớ đến
Agilulfo. Nhưng nếu nhà hiệp sĩ không tự tan biến, nếu chàng ta đã
tìm được một bộ áo giáp khác thì sao? Lúc đó Rambaldo sẽ xáp tới và
bảo:

- Này ông bạn đồng nghiệp, không phải tôi muốn xúc phạm gì đâu,
xin nâng tấm che của chiếc mũ chiến lên cho tôi xem.

Mỗi lần cậu đều hy vọng mình sẽ đối diện với một cái hốc trống rỗng:
thế mà lúc nào cũng là cái sống mũi có thò ra hai hàng ria mép cong
vút.

- Xin ông thứ lỗi – cậu lẩm bẩm và rời đi.

Một người khác cũng đi tìm Agilulfo: đó là Gurdulù, mỗi khi trông
thấy một cái nồi không, một cột mái ống khói, hoặc một cái chậu tắm
là anh ta liền dừng lại và kêu lên:

- Thưa ông chủ, ban lệnh, ông chủ ơi!

Ngồi trên một bãi cỏ bên lề đường, anh ta đang tuôn ra một bài diễn
từ dài dằng dặc vào miệng một bầu rượu, thì một giọng nói xen vào:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.