HIEP SI KHONG HIEN HUU - Trang 25

lại gần, thế rồi, viện cái lý do hoàng đế đã già nua và chóng mệt, gặp
tửu quán nào họ cũng sẵn sàng dừng chân để chén chú chén anh. Suốt
chuyến đi, họ không ngắm nghía gì ngoài các bảng hiệu tửu quán và
mông eo các cô hầu bàn để mà thốt lên dăm ba lời sỗ sàng; vả lại, họ
du hành mà như bị bít bùng trong một thùng xe ngựa.

Charlemagne vẫn chứng tỏ mình là người tò mò hơn cả trước mọi
cảnh tượng trông thấy trên đường.

- Ô kìa, vịt, vịt kìa! – ông thốt lên.

Cả một đàn, đang nghễu nghện chuyển động trên cánh đồng cỏ dọc
theo con lộ. Giữa lũ vịt, có một người đàn ông, không ai hiểu anh ta
đang làm cái trò quái quỷ gì: ngồi chồm hổm, tay quặp sau lưng, giơ
lưng chân lên bước đi như một con vật chân màng, cổ rướn rướn, và
kêu lên:

- Cạp… cạp… cạp…

Đàn vịt chẳng thèm để ý đến anh ta, chúng coi anh ta như là một con
trong bọn. Thật ra, người đàn ông và lũ vịt thoạt đầu trông không
khác nhau là mấy, quần áo anh ta mặc, một màu nâu đất (đa phần có
lẽ được kết ghép bằng những mẩu vải bố), phô ra những mảng lớn
xám xanh, sắc sảo như màu lông vịt, rồi cả những miếng vá, lỗ rách,
đốm màu đủ loại, giống như những vằn sọc óng ánh của loài lông
cánh.

- Này, anh kia, thế mà là quỳ chào hoàng đế đấy hả? – các hiệp sĩ quát
lên, sẵn sàng xun xoe nghĩa hiệp ở mọi lúc.

Không phải người đàn ông ngoái đầu lại, mà là lũ vịt, hoảng sợ trước
giọng quát, cả đàn cùng vỗ cánh bay đi. Người đàn ông trì hoãn một
giây lát, nhìn chúng bay lên, mũi nghếch lên không trung, rồi anh ta
dang tay, bung ra một cú phóng, và cứ vừa bung phóng như thế, vừa
đập vỗ cặp cánh tay mở toang lất phất các tua mép vải rách, vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.