HIEP SI KHONG HIEN HUU - Trang 43

Cậu tới một thung lũng nhỏ: hoang vắng, trừ xác người và các đàn
ruồi đang vo ve bên trên. Trận đánh đã tới hồi tạm ngưng, dù vẫn
khốc liệt ở đầu bên kia trận địa. Rambaldo phi ngựa rà soát xung
quanh. Chợt có tiếng vó cồm cộp: một kỵ sĩ xuất hiện trên một gò đồi.
Một viên lính Hồi! Y nhìn quanh, gấp rút, giật cương tháo chạy.
Rambaldo thúc ngựa bám theo. Giờ thì cậu cũng đang ở trên gò đồi;
cậu trông thấy viên lính Hồi đang phi nước đại trên đồng cỏ và mất
dạng giữa những rặng cây phỉ. Con tuấn mã của Rambaldo như một
mũi tên: dường như nó chỉ trông chờ cơ hội được phóng chạy. Cậu
trai trẻ hài lòng: cuối cùng, bên dưới những miếng vỏ vô hồn ấy, con
tuấn mã vẫn là con tuấn mã, con người vẫn là con người. Viên lính
Hồi rẽ sang phải. Tại sao? Lúc này, Rambaldo tin chắc mình sẽ đuổi
kịp. Nhưng từ bên phải, một viên lính Hồi khác phóng ra từ rặng cây
và cắt ngang con lộ. Cả hai viên lính ngoại-đạo cùng trở đầu ngựa,
phóng tới đối đầu với cậu: một cuộc mai phục! Rambaldo vung gươm
xông tới và hét lên:

– Quân hèn nhát!

Một viên lính nhào vào cậu, đội mũ chiến đen với cặp sừng trông như
thể một con ong bắp cày. Cậu trai trẻ đỡ một nhát gươm và giáng mặt
gươm vào khiên của y, nhưng con tuấn mã tạt sang một bên, và viên
lính kia đã ép sát bên cậu, bây giờ Rambaldo phải phối hợp khiên và
gươm, cặp đầu gối kẹp chặt vào sườn con tuấn mã, thúc nó tự xoay
quanh.

– Quân đê tiện!

Cậu thét lên, cơn thịnh nộ đúng là cơn thịnh nộ, cuộc giao chiến đúng
là cuộc giao chiến kịch liệt, và sự gắng sức để chống đỡ cùng lúc hai
địch thủ thực sự là một cuộc suy sụt rã rời về cả khí huyết lẫn gân cốt,
có thể Rambaldo sẽ bỏ mạng, vào cái lúc khi mà cậu chắc mẩm là thế
gian hiện hữu, và cậu không biết nếu mình bỏ mạng bây giờ thì nên
buồn như thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.