HIEP SI KHONG HIEN HUU - Trang 45

Cuộc xáp chiến trở nên dữ dội hơn. Kìa, chàng chiến binh áo choàng
xanh dừa cạn vừa bứng địch thủ khỏi yên ngựa; y bò lồm cồm dưới
đất, chạy trốn vào rặng cây. Tay kia nhào tới Rambaldo, nhưng cú va
chạm khiến gươm hắn bị gãy; sợ bị bắt làm tù binh, hắn trở ngựa, bỏ
chạy nốt.

– Cám ơn người anh em! – Rambaldo vừa tháo mũ chiến vừa nói với
người cứu viện – ngài đã cứu tôi – và chìa tay ra bắt. – Tên tôi là
Rambaldo, con của Hầu tước xứ Rossiglione, hiệp sĩ tập sự.

Chàng hiệp sĩ áo choàng xanh dừa cạn không trả lời, không xưng tên,
không bắt tay Rambaldo, cũng chẳng giở mũ chiến cho thấy mặt. Cậu
trai trẻ mặt đỏ bừng.

– Sao ngài không trả lời tôi?

Và kìa! chàng ta quẩy ngựa, và phóng đi.

– Thưa ngài hiệp sĩ, dù ngài đã cứu sống tôi, tôi coi đây là một sự xúc
phạm chết người!

Rambaldo hét lên, nhưng chàng hiệp sĩ áo choàng xanh dừa cạn đã rời
xa.

Niềm biết ơn kẻ cứu viện vô danh, tình cộng thông lặng lẽ nảy sinh
trong chiến đấu, cơn tức giận trước một kiểu khiếm nhã không ngờ,
sự tò mò về một con người bí hiểm, nỗi day dứt vừa được thỏa lắng
bởi chiến thắng đã lập tức tìm đến đối tượng khác; thế là Rambaldo
thúc con tuấn mã đuổi theo chàng chiến binh áo choàng xanh dừa cạn,
và kêu lên:

– Dù là ai, ngài cũng sẽ trả giá vì sự xúc phạm này.

Cậu thúc, cậu thúc, nhưng con tuấn mã không rời vó. Cậu giật giật cái
hàm thiếc, chiếc mu che rớt xuống. Cậu lắc lắc người trên yên. Con
tuấn mã chao đảo như một con ngựa gỗ. Thế là cậu nhảy xuống. Gỡ
cái túi mõm và trông thấy con mắt trắng dã của nó: con vật đã chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.