HIEP SI KHONG HIEN HUU - Trang 82

và thuyết phục được họ nhìn nhận cậu là con trai của tổng thể Giáo
Đoàn, xét định một cách tập thể, thì các quyền quân sự của cậu, vốn
cũng trực thuộc các đặc quyền của Giáo Đoàn, sẽ không khác với các
quyền cậu đã có trong tư cách con trai của một gia đình quý tộc.

– Thần sẽ lên đường – Torrismondo nói.

Tại doanh trại quân Pháp, đó là một buổi chiều của những cuộc lên
đường. Agilulfo tỉ mẩn sửa soạn hành trang và con tuấn mã, còn viên
lính hầu Gurdulù thì chụp vớ các thứ: chăn mền, bàn chải, nồi niêu,
chất chúng thành một đống che khuất khiến anh ta không thể nhìn
thấy hướng mình đi, anh ta phi ngược lại hướng của ông chủ, thúc
nước đại rời đi làm rơi rớt mọi thứ trên con lộ.

Không ma nào đến chào Agilulfo khi chàng lên đường, trừ đội giữ
ngựa, các chú tiểu đồng giám mã, và những người thợ rèn khốn khổ,
vốn hơi sức đâu mà phân biệt chàng nào là chàng nào, họ biết, chàng
này là một viên chức đã khó tính, lại còn thiếu hạnh phúc hơn các vị
khác. Các hiệp sĩ, viện lý do không được báo cho biết giờ ra đi, đã
không đến; vả lại, đây không phải là một lý do: Agilulfo, từ khi rời
bàn tiệc, đã không thốt một lời với ai. Chuyến lên đường của chàng
không có lời bình luận: các phận sự của chàng được phân phối lại
theo phương thức không để một chức vụ nào của chàng bị bỏ trống,
như một thỏa thuận chung, tốt hơn hết, không nên kèn hay trống mà
làm gì về sự vắng mặt của chàng hiệp sĩ không hiện hữu.

Người duy nhất xúc động, hay đúng hơn, rúng động, chính là
Bradamante. Nàng chạy về gian lều của mình:

– Nhanh lên! – nàng gọi mụ quản gia, cô hầu, bà bếp.

– Nhanh lên! – và quăng bổng quần áo, phiến giáp, giáo mác, nữ
trang.

– Nhanh lên! – nàng làm điều này không như thông thường khi thay
quần áo hoặc trong một cơn tam bành, mà để dọn dẹp, để tiến hành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.