HIỆP SĨ SAINTE HERMINE - Trang 812

- Thế các cô chưa từng gặp chàng trai ấy à? - René hỏi.

- Có chứ. Tôi còn hình dung ra anh ấy nữa kia, khi chúng tôi còn nhỏ. Anh
ấy từng làm việc cho cha tôi hồi ông ấy làm thuyền trưởng. Đó là một cậu
bé rất đáng yêu khi mặc bộ đồ thủy thủy tí hon con dao đeo bên cạnh và
chiếc mũ hải quân trên đầu. Hồi ấy anh ấy chỉ mười hai mười ba còn tôi lên
sáu hay bảy tuổi. Em gái tôi nhỏ hơn nên không nhớ. Cha tôi thậm chí đã
muốn gắn bỏ hai gia đình lại hơn nữa vì chúng tôi bị mất liên lạc khá lâu.
Tôi còn nhớ hồi bé, chúng tôi không chỉ gọi nhau là anh yêu quý, em gái
yêu quý mà còn gọi là chồng yêu quý của em, vợ yêu quý của anh nữa cơ.
Đó là những ký ức trẻ con xa xưa mà đáng lẽ phải quên khi mà nhớ lại
chẳng được gì. Nhưng khi được tin bất hạnh đến với anh ấy, chúng tôi tìm
đủ mọi cách nhưng anh ấy vẫn bặt vô âm tín và cha tôi coi anh ấy như một
đứa con tội nghiệp bị mất tích. Rồi đến thảm hoạ khi tướng Cadoudal,
Pichegru và công tước Enghien chết, cha tôi chán cảnh nước Pháp quyết
định chỉ chăm lo đến mảnh đất xa xôi tận cùng trái đất. Tại London, chúng
tôi có quen ông James Asplay, ông ấy cũng sống ở Ấn Độ từ bảy, tám năm
và đang đóng quân ở Calcutta. Ông ấy trở thành hàng xồm của chúng tôi.
Ông ấy đã nghiên cứu đạo Hindu và biết có thể thu lợi được gì. Ông ấy là
tay săn giỏi. Ông ấy mơ được có một xứ sở cho mình với chu vi khoảng 60
dặm. Tôi chỉ như Hamlet, ít tham vọng, xứ của tôi dù chỉ nhỏ bằng cái bánh
tôi cũng hạnh phúc rồi miễn là em tôi cũng được sung sướng.

Hélène nghiêng đầu về phía em và choàng tay ôm lấy Jane rất dịu dàng.


René lắng nghe lời kể ấy rất chăm chú, thỉnh thoảng từ lồng ngực anh lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.