HIỆP SĨ SAINTE HERMINE - Trang 919

bắc cực ôm lấy trọn bán cầu. Khi những mảnh mây hiếm hoi dạt về chân
trời, những tia nắng đỏ tía còn vương vất sót lại lúc mặt trời đi ngủ, khi
hoàng hôn vừa buông như tấm rèm sân khấu khép lại giữa hai màn kịch thì
một vùng sáng nhô lên khỏi mặt đất, choán lấy khung cảnh phía chân trời
và ban phát cho đêm trắng tuyệt đẹp như Puskin, đại thi hào Nga, từng ca
ngợi. Ngày sắp lên? Đêm sắp xuống? Không ai biết phải nói thế nào: cơ thể
không mang theo cái bóng của chúng nữa, một kẻ lạ khó hình dung bước
vào con người bạn, sức tưởng tượng tràn ra và như chạm đến đỉnh vòm trời
cao ngất; con tim cảm thấy những tình cảm thánh thiện đang ùa vào bạn,
tâm hồn lấy đà bật lên cao bất tận khiến bạn tin là có hạnh phúc.


Trong khi đó, những cành cây lay động và toả ra những mùi thơm dìu dịu,
những tiếng lao xao truyền từ ngọn cao nhất đến từng cọng cỏ trên cánh
đồng, hoa trao hương của mình cho gió còn gió lại mang cho bạn mùi thơm
ngào ngạt của cả triệu bông cộng lại như nén hương mà thiên nhiên đốt
trước bàn thờ Chúa toàn năng.


Hai con người trẻ tuổi ở đó, họ ngồi cạnh nhau, bàn tay Jane đặt lên bàn tay
René, có khi họ còn im lặng cả giờ đồng hồ: Jane đang ngây ngất còn René
đang mơ màng.

- Anh René này - Jane nói, đôi mắt ngước lên trời đắm chìm trong cơn mơ
màng - Em đang hạnh phúc. Tại sao Chúa không cho em hạnh phúc ấy. Chỉ
thế này cũng đủ mà.

- Jane ạ - René đáp - Đó chính là điểm yếu của chúng ta cũng như những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.