HIỆP SĨ SAINTE HERMINE - Trang 927

Anh đỡ cô dậy dìu ra gần cửa sổ, mở cửa, rẽ tóc cô rồi hôn nhẹ lên trán.

- Can đảm lên Jane thân yêu của tôi, can đảm lên!

- Can đảm ư, nói thì dễ lắm - Jane vừa đáp vừa nức nở - Anh xa em để đi
tìm người anh yêu, không trước thì sau, còn em xa anh để không bao giờ
gặp lại anh nữa.

René ôm chặt cô vào lòng không trả lời. Anh biết nói sao đây? Cô ấy hoàn
toàn nói đúng! Anh nghẹn thở, con tim thổn thức những giọt nước mắt trào
ra.

- Anh thật tốt bụng - Cô gái nói và đưa tay lên môi anh rồi chạm vào môi
mình như thể cô muốn uống những giọt nước mắt ấy.

Jane chắc chắn là rất đau khổ, nhưng René có lẽ còn đau khổ hơn vì nghĩ
rằng anh là người gây ra bất hạnh này mà không thể làm gì để an ủi cô bạn
được, đầu óc căng ra tìm lời trợ cứu nhưng trí óc chỉ cho anh vài câu nói
đơn điệu mà con tim không muốn. Có những lúc trí tuệ chẳng thể làm gì,
người ta cảm nhận là đủ và chỉ có con tim mới an ủi được con tim.


Thế là cả hai cùng im lặng mỗi người chìm đi trong dòng suy nghĩ của
mình, Vì dòng suy nghĩ ấy giống nhau cùng là một thứ tình yêu bất hạnh
nên tốt nhất họ im lặng để khỏi phải nói những câu vô nghĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.