HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 15

- Cụ nán lại một chút. Chả là cháu đang...
- Tôi biết quá đi chứ! Một bước ngoặc lớn, không dễ gì trong phút chốc

người ta quyết định ngay. Đúng là không nên vội vàng rồi có lúc hối không
kịp.

Mà sao lại phải hối hận. Chẳng phải lâu nay tôi từng ao ước được tự do

và làm những việc lớn lao phi thường đó sao. Bây giờ mơ ước sắp nằm
trong tầm tay sao bỗng dưng lại hèn nhát. Cần phải mạnh mẽ lên. Tôi bỏ
viên thuốc vô mồm chiêu thêm ngụm nước rồi nuốt ngay, như sợ viên thuốc
vọt ra khỏi mồm, hay sợ mình lại đổi ý, trước sự ngạc nhiên của nhà Triết
học.

- Cậu hoàn toàn không ân hận gì chứ?
- Thưa có, cháu ân hận là không gặp cụ sớm hơn.
- Không thể sớm hơn được. Mãi đến hôm qua viên thuốc cuối cùng mới

xong.

Tôi nói giọng run run:
- Vậy, cháu là người... đầu tiên.
- Đúng, cậu là người đầu tiên và cho tới hôm nay là người duy nhất có

được những viên thuốc quý này.

- Cho tới hôm nay là ý thế nào ạ? Tôi lo lắng hỏi.
- Cho tới hôm nay cậu sẽ là người vô hình duy nhất, còn tương lai ai mà

dám nói trước sẽ không có một ai đó có ý tưởng như cậu và sẽ có một nhà
khoa học nào đó tìm ra công thức...

- Vâng, cháu hiểu.
Tôi vô tình nhìn vô chiếc gương ở cánh cửa tủ trước mặt bỗng kêu lên.

Kìa, cụ xem. Trong gương tôi biến thành chú bé trọc đầu và cái đầu không
tóc trông còn thêm dẹt. Nhìn xuống móng tay, móng chân cũng không còn.

- Đó là kết quả của viên thuốc thứ nhất. Bây giờ cậu uống viên thứ 2,

viên màu xanh này.

- Rồi sẽ ra sao cụ? Tôi hỏi giọng run run.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.