HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 17

Thế này là thế nào hả cụ? Tôi kêu lên thất thanh!
- Kể từ giờ phút này cậu sẽ trở thành người vô hình chứ sao. Người vô

hình độc nhất trên thế giới. Ông cụ cũng kêu lên

- Cháu vô hình, có thật không hả cụ?
- Thì anh có trông thấy anh nữa đâu.
- Nhưng rồi sao hả cụ? Một cảm giác lo sợ bỗng ập tới.
- Rồi sao nữa à? Bây giờ thì cậu phải vứt bỏ bộ quần áo đang mặc đi.
- Thế cháu phải...
- Không thể nào khác được. Một chút gì dính vô người sẽ gây rắc rối cho

cậu.

Tôi bâng khuâng vứt bỏ quần áo đang mặc. Trời ơi! Thế thì thật rồi. Tôi

hét lên thảng thốt, chẳng biết vì sung sướng hay lo âu. Vô hình trăm phần
trăm rồi bố mẹ ơi. Thằng Sơn đã trở thành vô hình rồi các bạn ơi, tôi đến
hóa điên mất. Tôi nắm đại tay nhà bác học lôi ra giữa nhà nhảy, tôi cứ nhảy
như điên.

- Cậu làm tôi mệt quá! Nhà bác học kêu lên.
- Xin lỗi. Cháu quên mất người đang nhảy với mình là ông cụ ngót bảy

mươi. Chẳng là cháu hơi bị choáng! Tôi hỏi giọng lo lắng. Bây giờ làm thế
nào hả cụ?

- Từ giờ phút này cậu sẽ bắt đầu sống cuộc sống của người vô hình.
- Nghĩa là thế nào hả cụ?
- Chà, biết nói với cậu thế nào đây. Nghĩa là cậu sẽ sống cuộc sống của

một người không có hình. Một cuộc sống hoàn toàn khác với quá khứ. Ăn
khác, ngủ khác, học tập khác, từ những công việc nhỏ nhặt hàng ngày tới
những việc lớn.

Óc tôi bỗng lóe lên một tia chớp:
- Ồ, những việc lớn. Vâng, cháu hứa với bác cháu sẽ làm những việc lớn

lao thậm chí ngoài sức tưởng tượng của con người. Từ lâu rồi cháu vẫn mơ
tưởng đến điều đó. Những việc phi thường mà con người bình thường
không làm được. Ôi, cháu biết nói thế nào đây. Cháu xin cảm ơn bác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.