HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 50

8

Bài Thơ Con Voi

Q

uái thật! Cứ như một trò ảo thuật vậy. Dường như vừa nhác bóng tôi

là những việc lớn lao phi thường thi nhau trốn hết. Chúng nó cũng vô hình
như tôi sao? Suốt mấy ngày qua tôi lang thang hết phố này qua phố khác.
Các bạn đừng vội nghĩ tôi còn thì giờ để rong chơi. Tôi chẳng từng nói tôi
đang mang một trách nhiệm nặng nề trên đôi vai đấy sao. Danh dự và nghĩa
vụ thôi thúc. Do đó tôi càng quyết tâm đi tìm những việc phi thường càng
sớm càng tốt. Nhưng quả thật chưa thấy có việc nào đáng cho tôi làm cả.
Không phải trên các phố tôi qua lại hàng ngày không có những việc nên
làm. Nhưng khổ nỗi, tôi vô hình cốt để làm những chuyện lớn lao kia.

...Một tốp các cô choai choai đạp xe, vừa đi vừa chuyện trò râm ran.

Chẳng hiểu do nghịch ngợm hay vô ý, chiếc mũ của một cô bay xuống
đường ngay sát chân tôi. Phải chi lúc bình thường thì đây là một dịp để tôi
lấy cớ trêu chọc, nhưng nổi máu ga-lăng, tôi cúi xuống nhặt rồi từ tốn bước
tới trao cho chủ nhân của nó, một cô bé xinh tệ, có hai lúm đồng tiền ở má
và đôi mắt bồ câu, tôi chuẩn bị sẵn câu nói lịch sự: “Không có gì đâu, việc
vặt ấy mà”, lúc cô bé lí nhí cám ơn tôi. Nhưng chiếc mũ chưa kịp tới tay cô
bé thì cả tốp bất thần kêu thất thanh lao xe chạy biến đi, có cô bé quẳng cả
xe chạy bộ. Còn cô bé có chiếc mũ thì sợ quá, mặt tái xanh tái xám ngã dúi
xuống đường. Tôi vội vàng ném chiếc mũ vải xuống đất. Thật là làm ơn
nên tội, tôi muốn chạy tới nâng cô ta dạy, xin lỗi nhưng sợ cô bé sẽ chết
mất.

Đấy! Ngay cả những việc bình thường đó, bây giờ cũng không thể nào

làm được. Như vậy là từ nay trở đi đời chỉ cho phép tôi được làm những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.