HIỆP SĨ VÔ HÌNH - Trang 60

qua ngất đi. Tỉnh dậy mới biết đó là mình. Em biết còn thiếu một viên thứ
ba, nhưng tìm mãi không ra. Nếu bác ấy không về nữa thì suốt đời em phải
luôn luôn như thế này. Có một bữa tối buồn qua, em mò ra đường, hy vọng
bóng tối sẽ che chở em. Lâu ngày mới được ra đường, em vui quá, quên
mất mình là ai, cứ thế bước tràn tới chỗ đông. Không dè vừa thấy em hiện
ra, cả phố chạy loạn lên. Em sực nhớ tới tình trạng của mình, chạy ngược
lại, núp vào bụi rậm. Có mấy anh chị thanh niên đi qua cãi nhau. Anh này
bảo bộ xương vừa dưới mồ buồn quá chui lên. Anh khác bảo chắc chắn hắn
từ trong hòm kính của Viện bảo tàng lịch sử nào đó chui ra, tò mò muốn
biết ngày nay thiên hạ sống ra sao.

- Này, một người nói, nếu lúc đó bọn mình ném cho bộ xương chiếc bánh

mì kẹp thịt, liệu bộ xương có ăn không nhỉ?

- Có! Bây giờ các người ném cho hãy còn kịp đấy. Em hét to lên, cả bọn

sợ quá vất cả túi thức ăn rồi chạy bán sống bán chết. Em ra nhặt về để dành
ăn được mấy bữa, từ đó không dám mò ra đường nữa.

Tôi cười rũ ra vì câu chuyện bộ xương đi dạo phố.
- Bây giờ làm cách nào anh? Bộ xương hỏi.
- Hoặc là cậu phải trở lại làm người bình thường như mọi người, hoặc là

cậu sẽ là một người phi thường, một người vô hình phi thường. Chỉ có vậy
thôi.

- Nhưng theo anh làm người vô hình có thích không?
- Không phải chuyện thích hay không thích. Mà vì một lẽ sống cao hơn,

phục vụ cho một mục đích cao cả... Ta sẽ làm những việc mà người khác
không thể nào làm được. Bộ xương bỗng đứng dậy, giơ cánh tay toàn
xương ra cho tôi. Tôi nắm chặt tay nó bóp mạnh.

- Ôkê, em sẽ theo anh, vô hình tới suốt đời. Bộ xương nói - Giọng chắc

nịch.

Tôi mừng rỡ.
- Cậu là tay chịu chơi.
Bộ xương như sực nhớ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.