HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 244

- Tôi đã nghe thấy rõ chúng đục tường... Vào giờ này mà chúng có mặt ở

đây, có khác gì chúng ăn vào đĩa của tôi!

Và quả đấm của lão giáng xuống quầy hàng, làm rung chuyển cửa hàng,

làm vung tán tàn, cả ô với dù.

Denise, hoang mang, chẳng xen được một lời. Cô đứng yên, chờ cho lão

nguôi, trong khi đó Pépé, mệt lả, ngủ trên một chiếc giá. Cuối cùng, khi
Bourras bình tĩnh lại một chút, cô quyết làm công việc Mouret nhờ cô; tất
nhiên là ông già cáu tiết, nhưng có thể chính vì tức giận thái quá, và vì hoàn
cảnh của lão, bế tắc mà lão đột ngột chấp nhận.

- Ngay vừa rồi tôi đã gặp một người - Cô bắt đầu nói - Vâng, một người

của hiệu Hạnh phúc các bà, và thạo tin lắm... Dường như, ngày mai, họ sẽ
đề nghị với cụ tám mươi nghìn phrăng...

Lão bật lên tiếng thật ghê gớm, ngắt lời cô:

- Tám mươi nghìn phrăng! Tám mươi nghìn phrăng!... Bây giờ thì một

triệu cũng không được.

Cô định khuyên can lão. Nhưng cửa lúc đó mở ra và cô lùi lại lập tức,

câm lặng và tái mặt. Đó là ông chú Baudu, với bộ mặt vàng và vẻ già đi.
Bourras nắm lấy tay áo bành tô của ông bạn cùng xóm, thét vào mặt ông ta,
không để cho ông nói một lời, do sự có mặt của ông ta mà lão càng bị kích
thích.

- Bác xem chúng có đáo để không? Chúng đề nghị với tôi tám mươi

nghìn phrăng! Đến nước ấy, bọn kẻ cướp, chúng tưởng tôi sẽ bán mình như
một con đĩ... A ha! Chúng đã mua ngôi nhà và chúng nghĩ nắm được tôi!
Thế thì, hết rồi, chúng sẽ không được gì hết. Có thể tôi sẽ nhượng bộ,
nhưng vì bây giờ nhà là của chúng, thì chúng cứ thử chiếm mà xem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.