HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 245

- Thế ra cái tin đó là đúng à? - Baudu thủng thẳng nói - Người ta vừa quả

quyết với tôi, tôi đến để biết.

- Tám mươi nghìn phrăng! - Bourras nhắc lại - Sao lại chẳng một trăm

nghìn? Chính cái số tiền đó mới làm tôi bất bình. Có lẽ chúng tưởng, với
tiền của chúng, chúng khiến tôi làm trò đểu chăng?... Trời đánh! Chúng sẽ
không có nhà! Không bao giờ, không bao giờ, bác nghe không?

Denise bây giờ mới hé miệng, cô bình tĩnh nói:

- Chín năm nữa họ sẽ có, khi hợp đồng thuê nhà của cụ hết hạn.

Và, mặc dù ông chú ở đó, cô khẩn khoản khuyên ông già nên nhận. Đấu

tranh là không thể được, ông cụ không thể chọi với một thế lực lớn hơn, trừ
phi là điên, cụ không thể từ chối cái tài sản lù lù tước mắt. Nhưng lão vẫn
trả lời không. Chín năm nữa, lão mong lúc bấy giờ lão đã chết rồi, để khỏi
nhìn thấy chuyện đó.

- Bác nghe thấy không, bác Baudu? - Lão lại nói -Cháu gái bác đứng về

phía chúng, chính chúng nhờ cô ấy lung lạc tôi. Cô ấy đi với bọn ăn cướp,
lời danh dự.

Ông chú, cho tới lúc đó, làm vẻ không nhìn thấy Denise. Ông ta ngẩng

đầu lên, với cái vẻ quàu quặu mà ông làm ra mỗi khi cô đi qua cửa nhà ông.
Nhưng thủng thẳng, ông quay đầu lại, nhìn cô. Cặp môi dày của ông ta run
lên.

- Tôi biết rồi. - Ông ta nói nhỏ đáp.

Và ông ta tiếp tục nhìn Denise, cô bị xúc động đến chảy nước mắt, trông

thấy ông thay đổi quá nhiều vì phiền não. Còn ông thì, âm thầm hối hận đã
bỏ rơi cháu, có lẽ nghĩ tới cuộc sống khổ cực mà cô vừa trải qua. Rồi, trông
thấy Pépé ngủ trên ghế, giữa những tiếng la hét tranh cãi, hình như ông mủi
lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.