HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 243

đền bù cho cô tất cả mọi khoản... Chào cô.

- Chào ông.

Khi Mouret đi rồi, Denise trở lại dưới bóng tối những cây dẻ. Rất lâu, cô

đi không mục đích, giữa thân cây to lớn, máu xông lên mặt, đầu râm ran
những ý nghĩ mơ hồ. Pépé vẫn níu tay cô, những bước ngắn xoải ra để theo
cô. Cô quên mất nó. Cuối cùng nó nói:

- Mẹ đi nhanh quá, mẹ xíu ạ.

Cô liền ngồi xuống một chiếc ghế dài, và chú bé, mệt quá nằm ngang

trên đầu gối cô mà ngủ. Cô giữ nó, siết nó chặt vào bộ ngực trinh nữ của
cô, mắt đắm vào bóng tối sâu thẳm. Một giờ sau, khi cô cùng với nó nhẹ
nhàng trở về, phố La Michodière, mặt cô trở lại vẻ bình thản của cô gái
đúng mực.

- Trời đánh! - Bourras la lên với cô, ngay từ xa khi nhìn thấy cô - Thế là

nó nện rồi... Cái thằng chó má Mouret nó vừa mua đứt ngôi nhà này rồi.

Lão phát điên, đánh nhau một mình giữa cửa hàng, vung văng loạn xạ,

xuýt đập vỡ cả tủ kính.

- Chà! Đồ chó đẻ!... Chính lão bán trái cây viết thư cho tôi, mà cô có biết

hắn bán ngôi nhà này bao nhiêu không? Trăm năm mươi nghìn phrăng, gấp
bốn giá nhà này! Thằng này nữa, lại thêm một thằng ăn cắp!... Cô có tưởng
tượng nó tính cả những công trình làm đẹp nhà của tôi; thật đấy, nó kêu
ngôi nhà vừa được sửa chữa mới ra... sắp tới chúng nó cho tôi ra rìa chắc?...

Nghĩ đến tay bán trái cây đã lợi dụng được cả tiền của lão tiêu vào việc

quét vôi sơn cửa, lão càng nổi khùng. Thế là bây giờ Mouret trở thành chủ
nhà của lão: lão phải trả tiền nhà cho hắn! Thế là từ nay lão ở nhà của hắn,
ở nhà kẻ đối thủ kinh tởm đó. Đến ý nghĩ đó thì lão hoàn toàn phẫn nộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.