HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 242

- Ở đâu thì người ta vẫn có thể lương thiện, và như thế lại càng đáng

khen, khi người ta không giàu có.

Họ lại đi mấy bước im lặng. Pépé hình như nghe với vẻ chăm chú của

đứa trẻ sớm thông minh. Thỉnh thoảng nó lại ngước mắt nhìn chị, mà bàn
tay nóng bỏng và giần giật khiến nó ngạc nhiên.

- À! - Mouret vui vẻ nói tiếp - Cô có muốn làm sứ giả cho tôi không?

Ngày mai, tôi có ý nâng số tiền đề nghị với Bourras lên tám mươi nghìn
phrăng.. Cô cứ nói trước với lão, cô hãy bảo lão rằng lão đang tự sát. Có lẽ
lão sẽ nghe cô, vì lão có cảm tình với cô, và như thế là cô giúp cho lão thật
sự.

- Được! - Denise cũng tươi cười đáp - Tôi nhận làm việc này, nhưng tôi

không chắc sẽ thành công.

Họ lại im lặng, cả hai người chẳng còn gì để nói với nhau. Có lúc anh

định nói chuyện về ông chú Baudu, nhưng rồi anh phải im khi thấy cô có vẻ
khó chịu. Trong khi đó, họ vẫn đi dạo bên nhau, cuối cùng, khoảng phố
Rivoli, họ tới một lối đi còn sáng. Ra khỏi bóng đêm của cây cối, dường
như sực tỉnh. Anh hiểu rằng không thể giữ cô lâu nữa.

- Chào cô.

- Chào ông.

Nhưng anh chưa bỏ đi. Ngước mắt lên thoáng nhìn, anh vừa nhận ra

trước mặt anh, ở góc phố Alger, những cửa sổ sáng đèn ở nhà bà Desforges,
bà đang đợi anh. Và anh quay lại nhìn Denise, nhìn rõ trong ánh mờ của
hoàng hôn, trông cô thật yếu ớt so với Henriette, thế thì tại sao cô khiến
lòng anh rạo rực như vậy. Hẳn là một chuyện thất thường vớ vẩn.

- Chú bé nay mệt rồi đây - Anh lại nói cho có chuyện - Mà cô nhớ rõ nhé,

hiệu chúng tôi lúc nào cũng mở rộng để đón cô. Cô chỉ việc gõ cửa, tôi sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.