HIỆU HẠNH PHÚC CÁC BÀ - Trang 240

Cô không đáp, luống cuống vì anh hạ cố dừng chân. Anh thì tươi cười,

giấu sự lúng túng dưới vẻ che chở hòa nhã.

- Cô vẫn ở Paris à?

- Vâng, thưa ông. - Cuối cùng cô nói.

Cô thong thả lùi lại, tìm cách chào, để tiếp tục đi dạo. Nhưng tự anh quay

trở lại, đi theo cô dưới bóng đen của những cây dẻ lớn. Một làn gió thoảng
tới, trẻ con cười và đánh vòng ở phía xa.

- Em ở đây phải không? - Anh lại hỏi, mắt nhìn Pépé.

Đứa bé sợ vì thấy cái ông xuất hiện một cách kỳ lạ, nó nghiêm trang đi

bên cạnh để chị dắt tay.

- Vâng, thưa ông. - Chị lại đáp.

Cô đỏ mặt lên, nhớ đến những chuyện bịa đặt của Marguerite và Clara.

Chắc hẳn Mouret hiểu tại sao cô đỏ mặt, vì anh vội vàng nói thêm.

- Cô nghe tôi, thưa cô, tôi phải xin lỗi cô... Thật vậy, giá như được vui

lòng nói sớm hơn với cô rằng tôi rất lấy làm tiếc về điều sai lầm mắc phải.
Người ta đã sơ xuất đổ cho cô một tội... Nhưng thôi, điều sai đã phạm, tôi
chỉ muốn bảo để cô biết rằng mọi người trong cửa hàng chúng tôi bây giờ
điều biết cô rất yêu thương các em cô...

Anh tiếp tục nói với thái độ lễ phép kính cẩn mà các cô bán hàng ở hiệu

Hạnh phúc các bà chẳng quen nghe thấy ở anh. Denise càng bối rối, nhưng
lòng cô tràn ngập vui mừng. Thế là anh đã biết cô chẳng trao mình cho ai?
Hai người im lặng, anh đi bên cạnh cô bước theo nhịp bước ngắn của đứa
bé, và những tiếng động xa xa của Paris hầu tắt dưới bóng đen của những
cây lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.