HIỂU VỀ SỰ CHẾT - Trang 118

xuyên, ông thức dậy vào nửa đêm, gào lên bắt Janet ra khỏi giường. Ông sẽ
la lớn: “Cô đang làm gì ở đây? Kể từ khi nào mà em gái lại ngủ với anh trai
như thế?” Lần nào bà cũng kiên nhẫn làm theo yêu cầu của ông và để ông
vùng vẫy trong cơn giận dữ trong khi bà nằm thức chong chong cho tới sáng
trên đi văng trong phòng khách. Ông sẽ nhanh chóng ngủ ngon lành trở lại,
rồi thức dậy vào buổi sáng mà không nhớ chút gì về cơn giận của mình.

Rồi cũng đến lúc không thể trì hoãn thêm được nữa. Một hôm, khoảng hai

năm sau câu chuyên xảy ra với gia đình Warner, khi cuối cùng bà cũng đã tự
thuyết phục được mình, Janet đã dùng vài chiêu dụ dỗ giờ chẳng ai còn nhớ
để thuyết phục Phil tới gặp bác sĩ của họ. Sau khi xem xét cẩn thận bệnh sử
và khám xét, bác sĩ ra khỏi phòng khám và thông báo tên bệnh của Phil. Đến
lúc đó, Janet đã phần nào quen thuộc với những đặc điểm của căn bệnh
Alzheimer, nhưng ngay cả tiên lượng của bà về kết quả chẩn đoán cũng
không làm giảm bớt sự choáng váng hay cảm giác tuyệt vọng khi nghe thấy
những lời đó từ bác sĩ. Bà và bác sĩ quyết định không nói với Phil. Sẽ chẳng
có gì khác biệt nếu họ nói với ông – thời điểm đó, ông đã ở tình trạng không
thể đi xa hơn một nhận thức tạm thời về những hàm ý của một chẩn đoán
như vậy, và sẽ không bao giờ duy trì bất cứ nỗ lực nào để mô tả nó. Trong
vòng vài phút nghe họ nói, ông sẽ trở lại trạng thái không biết gì về tình
trạng tinh thần của mình như thể họ chưa từng nói ra.

Thực tế thì vài tháng sau, Janet đã nói với ông. Khi những cơn hành xử vô

lý của ông trở nên thường xuyên hơn và sự lú lẫn của trí nhớ kéo dài hơn, thì
có những lúc bà không thể nào kiểm soát được sự thiếu kiên nhẫn của mình,
và luôn cảm thấy một cảm giác hổ thẹn trào lên ngay khi bà đối xử với
người đàn ông tốt bụng này một cách giận dữ nóng nảy hay thậm chí là nói
những lời sắc lẹm. Một lần, sau một cuộc đấu khẩu khó chịu vô cùng, bà gắt
lên với ông: “Ông không thấy có gì bất thường với mình à? Ông không biết
là ông đã mắc chứng Alzheimer sao?” Khi tả lại cơn giận dữ ấy, bà nói với
tôi: “Tôi cảm thấy thật khủng khiếp ngay khi điều ấy thoát ra khỏi miệng
mình.” Nhưng sự hối hận của bà là không cần thiết. Cứ như thể là bà vừa
bình luận về thời tiết. Phil không biết thêm được gì về cảnh ngộ khốn khổ
của ông so với trước khi bà nói ra. Trong chừng mực mà ông quan tâm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.