HIỂU VỀ SỰ CHẾT - Trang 119

chẳng có gì khiếm nhã vừa xảy ra với ông cả – thậm chí ông còn không thể
nhớ được cả tính hay quên của chính mình. Với bất cứ người quen tình cờ
nào đã có cơ hội gặp Phil Whiting già cả tốt bụng, ông có vẻ chẳng khác gì
trước kia, và đó chính xác là điều ông nghĩ về mình.

Janet đã làm điều mà đa phần mọi người ở hoàn cảnh đau khổ của bà làm.

Bà quyết định tự mình chăm sóc Phil chừng nào còn có thể, và bà bắt đầu
tìm kiếm những cuốn sách để giúp bà hiểu về tình trạng tâm trí của những
người bị chứng Alzheimer. Có một vài cuốn bổ ích, nhưng tốt nhất trong số
đó là cuốn The 36-Hour Day (tạm dịch: Ngày 36 tiếng). Trong đó, bà thấy
những phần trình bày xác nhận điều bác sĩ đã nói với bà nhiều ngày trước,
như: “Về cơ bản, căn bệnh tiến triển chậm chạp nhưng không ngừng tiến
triển,” và “Bệnh Alzheimer thường dẫn tới cái chết trong khoảng bảy tới
mười năm, nhưng nó có thể tiến triển nhanh hơn (ba tới bốn năm) hoặc
chậm hơn (tối đa là 15 năm).” Khi đang băn khoăn tự hỏi liệu có phải bà
không chỉ đơn giản đang chứng kiến sự tàn phá của tình trạng lão hóa thông
thường không, thì Janet tình cờ gặp được câu này: “Chứng mất trí không
phải là kết quả tự nhiên của lão hóa.”

Vậy là Janet nhanh chóng biết rằng đây là một căn bệnh thật sự bà sẽ phải

đương đầu, và rằng đi cùng với nó là sự chắc chắn không gì lay chuyển được
của sự tàn phá và cái chết. The 36-Hour Day và những cuốn sách khác đã
dạy cho bà về những thay đổi về cơ thể và cảm xúc bà có thể thấy ở Phil,
cũng như cho bà những lời khuyên quan trọng về việc chăm sóc không chỉ
cho Phil mà còn cho chính bà nữa trong suốt những năm chắc chắn sẽ căng
thẳng và đau khổ. Nhưng cuối cùng bà nhận ra rằng: “Chúng chỉ là ngôn
ngữ – chứ không thực sự thấu hiểu. Chính trái tim mới khiến bạn làm được
những điều này.” Cho dù bà có đọc rộng đến đâu, và cho dù bà có cố gắng
bao nhiêu đi nữa để chuẩn bị cho bản thân trước điều có thể xảy ra như được
mô tả rõ ràng trong The 36-Hour Day: “Thỉnh thoảng người mắc chứng mất
trí nhớ… có thể ném đồ vật xung quanh [hoặc] đập vào bạn”, bà cũng không
bao giờ có thể tiên lượng được hàng loạt các sự kiện dẫn tới những vấn đề
vượt khỏi tầm tay bà vào một tối tháng Ba năm 1978, sau một năm chăm sóc
tận tụy của bà. Đó là buổi tối “chỉ mười ngày trước lễ kỉ niệm lần thứ 50

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.