HIỂU VỀ SỰ CHẾT - Trang 123

Ở trại dưỡng lão, tiến trình của Phil giống như những cuốn sách đã báo

trước: “chậm rãi nhưng không ngừng tiến triển”. Đầu tiên, ông giữ lại được
một vài bản tính tốt đẹp, hình như ông tin rằng mình chính là chủ một ngôi
nhà đầy ắp những người đau ốm mà ông nhận trách nhiệm chăm sóc. Ăn vận
đàng hoàng, ông đi từ bệnh nhân này sang bệnh nhân khác, hỏi han từng
người một với lòng nhân từ của ông chủ: “Hôm nay anh thế nào? Tôi hy
vọng anh cảm thấy dễ chịu.” Thỉnh thoảng, nếu Janet hay các y tá xao lãng,
ông sẽ đẩy một người ngồi trên xe lăn ra phía cổng trước của tòa nhà để đi
dạo. Rồi sau đó, ông sẽ bị tóm lấy khi đang vui vẻ đẩy xe “người bệnh” dễ
dãi và ngu ngơ của mình qua sự hỗn loạn của những dòng giao thông và
người đi bộ.

Trong suốt những giai đoạn giữa của căn bệnh, Phil ngày càng bộc lộ rõ

sự phi lý rõ rệt giữa những suy nghĩ mà ông dường như cố gắng thể hiện với
những lời thực tế nói ra. Mặc dù đây là điều thỉnh thoảng vẫn xảy ra với các
nạn nhân đột quỵ, họ thường nhận thức được sự bất lực của mình trong việc
nói ra đúng những từ cần nói. Phil không nhận ra được sự bất lực ấy của
mình. Janet nhớ một dịp đặc biệt, trong khi họ đang đi dạo cùng nhau, đột
nhiên ông quát bà: “Những con tàu sẽ tới muộn đấy – làm gì đó đi!” Khi bà
trả lời rằng bà không biết những con tàu ở đâu, ông bắt bẻ đầy tức giận:
“Mắt bà có vấn đề gì đấy, bà không nhìn thấy à?” rồi chỉ xuống dây giày
không buộc của mình. Thốt nhiên bà hiểu ra. “Ông ấy muốn tôi buộc lại dây
giày, nhưng ông ấy lại nói theo cách đó. Ông ấy biết mình muốn nói gì,
nhưng ông ấy không thể sử dụng đúng từ ngữ, và thậm chí còn chẳng nhận
ra điều ấy.”

Sau khi ở trại dưỡng lão một thời gian, Phil bắt đầu lên cân, cuối cùng đã

tăng lên hơn hai chục cân so với cân nặng vốn đã hào phóng của ông. Nhưng
rồi ông ngừng ăn, thực tế là ông quên cách nhai. Janet phải cho ngón tay vào
miệng ông để moi ra những mẩu thức ăn vì sợ ông sẽ nghẹn. Đến lúc đó,
ông không còn nhớ nổi tên mình. Mặc dù khả năng nhai của ông phục hồi,
ông không bao giờ biết mình là ai nữa. Cho tới khi ông ngừng nói hoàn toàn,
ông chỉ thỉnh thoảng nhìn Janet, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, với sự
dịu dàng như xưa. Chọn chính xác những lời ông đã sử dụng hàng bao nhiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.