đình trở thành ưu tiên hàng đầu trong cuộc đời anh ấy, như thể nó đã được
thần thánh hóa vì đã xuất hiện như một phúc lành muộn mằn như vậy.
Một sáng tháng Mười một năm 1989, Harvey gọi điện nói với tôi rằng anh
đại tiện không đều và bị đau bụng đã vài tuần, và buổi chiều trước đó bác sĩ
của anh phát hiện ra một khối bên phía phải bụng anh. Sẽ có một đợt chụp X
quang làm rõ trong ngày hôm đó, và anh muốn tôi biết việc gì đang xảy ra.
Anh cố gắng nói thật đơn giản, nhưng chúng tôi đã cùng nhau trải qua quá
nhiều điều nên tôi không dễ bị đánh lừa. Anh cũng không nuốt nổi mấy lời
an ủi mà tôi cố gắng nói ra. Những lời dỗ dành ngọt ngào cũng không thể
khiến ngay cả con người chân thật nhất đời này bớt lo lắng, chúng tôi hiểu
thấu nhau, như những anh em trai vẫn thường thế, nhưng chỉ tôi biết chẩn
đoán của anh có khả năng tệ đến mức nào. Một khối gây đau đớn ở một
người đàn ông sáu mươi hai tuổi có vấn đề về đại tiện và lịch sử ung thư
ruột trong gia đình sẽ gần như hiển nhiên chứng tỏ là có một khối u ác tính
gây tắc nghẽn một phần – và khối u này chắc chắn đã vượt quá khả năng
điều trị hiệu quả.
Kết quả chụp X quang xác nhận nỗi lo ngại của tôi, và Harvey nhập viện
tại một trung tâm y tế của một trường đại học lớn. Anh chọn nó bởi vì công
việc đã đem lại cho anh mối quan hệ với một thành viên cấp cao của khoa dạ
dày-đường ruột. Bác sĩ phẫu thuật mà tôi giới thiệu thì đi vắng vì tham dự
một cuộc họp quốc gia, và có vẻ như nguy cơ đe dọa của vật gây tắc nghẽn
này đòi hỏi phải có sự can thiệp khẩn cấp. Theo đó, cuộc phẫu thuật được
tiến hành bởi một người tôi không quen biết nhưng được các chuyên gia dạ
dày-đường ruột đánh giá cao. Harvey được phát hiện bị một khối u ác tính
lớn trong ruột, đã xâm chiếm các mô xung quanh đại tràng phải và hầu hết
các hạch bạch huyết đang kiệt quệ. Khối u đã ký thác các khối của chính nó
trên vô số các bề mặt và các mô bên trong ổ bụng, di căn tới ít nhất nửa tá vị
trí trong gan, và ngâm toàn bộ cơn bùng nổ chết người trong một bụng chất
lỏng chứa đầy các tế bào ác tính – những phát hiện không thể nào tệ hơn
được nữa. Tất cả những điều này theo sau chỉ vài tuần có triệu chứng.