chùi cọ rửa từng ngóc ngách của căn hộ để chuẩn bị cho lễ Sabbath, cuối
cùng mới được ngả lưng trên giường khi đã gần nửa đêm, kiệt hết cả sức.
Sáu giờ sáng hôm sau, bác lại thức dậy và đi làm.
Bác Rose làm tất cả những gì có thể để tỏ ra cộc cằn, nhưng phong cách
của bác thì rất dễ nhận thấy. Bác có một đôi mắt màu xanh đặc trưng của gia
đình chúng tôi, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt đó bao giờ cũng theo sau
một trận lôi đình, chắc chắn như ánh nắng kiểu gì cũng ló rạng sau một cơn
mưa mùa hè ngắn ngủi. Bác nghiện những cái ôm, và khi lớn lên, chúng tôi
đều nhận ra nhu cầu tỏ ra độc đoán một cách nghiêm khắc vì kỳ vọng đặt
vào hai đứa cháu của bác thực chất chính là tình yêu. Mặc dù Harvey và tôi
thường xuyên trêu chọc bác vì những lời quở trách mà bác chẳng bao giờ
ngần ngại nói ra trước những hành xử kém chuẩn mực của chúng tôi, nhưng
chúng tôi vẫn sợ sự chê bai của bác, mà với tôi thường là những phản đối
kịch liệt về toàn bộ thế giới quan và tính cách của tôi, bằng thứ tiếng
Yiddish đầy màu sắc. Harvey và tôi yêu kính bác.
Khi tôi học năm thứ hai bác sĩ nội trú, chuyên ngành phẫu thuật, bác Rose
đang ở những năm đầu của tuổi bảy mươi, bác trải qua sự tấn công từ từ của
cơn ngứa mơ hồ khắp toàn thân, và sau một thời gian, một hạch bạch huyết
sưng to xuất hiện ở nách bác. Sinh thiết phát hiện ra bác bị ung thư bạch
huyết tiến triển nhanh. Bác được điều trị bởi một bác sĩ huyết học hiểu biết
và tốt bụng, ông đã làm bệnh thuyên giảm đáng kể bằng cách sử dụng một
chất hóa trị liệu thời kỳ đầu, chlorambucil
. Sau một vài tháng, bệnh tái
phát, bác Rose bắt đầu yếu đi, Harvey và tôi, với sự thống nhất của người
em họ Arline, cùng nhau thuyết phục bác sĩ huyết học rằng không nên cho
bác biết những chẩn đoán về căn bệnh của mình.
Thậm chí không hề nhận ra, chúng tôi đã phạm vào một trong những lỗi
tệ hại nhất có thể phạm phải trong giai đoạn bệnh cuối cùng – tất cả chúng
tôi, cả bác Rose nữa, đã cùng nhau quyết định sai lầm và ngược lại mọi
nguyên tắc trong cuộc sống của chúng tôi rằng, bảo vệ nhau khỏi việc thừa
nhận công khai sự thật đau lòng quan trọng hơn là có được sự sẻ chia sau
cùng, sự chia sẻ có thể giành được một niềm an ủi bền lâu và thậm chí là