HIỂU VỀ SỰ CHẾT - Trang 74

riêng biệt và sự tăng cường sinh lực đi kèm với nó. Đối với thực vật và động
vật, sự làm mới đòi hỏi cái chết đi trước để sự khỏe khoắn mạnh mẽ có thể
thay thế cho cái yếu ớt mệt mỏi. Đây chính là ý nghĩa của chu trình tự nhiên.
Chuỗi diễn biến này không có gì là bệnh hoạn hay ốm yếu – trên thực tế, nó
là sự đối chọi với ốm đau. Gọi một tiến trình tự nhiên bằng tên của một
chứng bệnh là bước đầu tiên trong nỗ lực chữa chạy nó và do đó, thành ra
cản trở nó. Cản trở nó là bước đầu tiên dẫn tới việc cản trở sự tiếp diễn của
chính điều mà chúng ta đang cố gắng bảo tồn, sau cùng, đó chính là trật tự
và chế độ vận hành của vũ trụ chúng ta.

Và như vậy, Bubbeh phải chết đi, như bạn và tôi một ngày nào đó cũng sẽ

phải chết vậy. Tôi chỉ là nhân chứng cho quá trình suy giảm sức sống của bà
mà thôi, tôi đã có mặt khi nó đưa ra dấu hiệu đầu tiên cho cái kết của mình.
Đó là một buổi sáng sớm bình thường; Bubbeh và tôi đang làm những việc
bình thường. Vừa kết thúc bữa sáng vài phút trước, tôi vẫn đang gập người
trên mục thể thao của tờ Daily News khi cảm thấy có điều gì đó thật lạ trong
cách Bubbeh cố gắng lau sạch mặt bàn ăn. Cho dù chúng tôi đã nhận ra từ
lâu rằng nhiệm vụ của người nội trợ là quá sức với bà, bà đã không bao giờ
ngừng cố gắng, và dường như không hề biết đến cái thực tế là ai đó trong
chúng tôi luôn phải làm lại công việc sau khi bà chậm rãi lê bước ra khỏi
phòng. Nhưng khi rời mắt khỏi tờ báo và ngước lên, tôi thấy những vệt lau
xoay tròn của bà thậm chí còn kém hiệu quả hơn cả bình thường. Bàn tay
đang lau của bà trở nên vô định, như thể cứ tự cử động mà không có mục
tiêu hay định hướng nào cả. Vòng tròn không còn là vòng tròn nữa và mau
chóng trở thành những nhát kéo lê chậm chạp, vô ích của chiếc giẻ ướt mà
bàn tay yếu ớt của bà chỉ đủ sức giữ và lướt trên mặt bàn, không có mục
đích hay trọng lượng gì hết. Gương mặt bà hướng thẳng về phía trước.
Dường như bà đang nhìn vào thứ gì đó bên ngoài cửa sổ đằng sau chiếc ghế
tôi ngồi thay vì nhìn vào mặt bàn trước mặt bà. Đôi mắt vô hồn của bà mờ
đục; gương mặt bà không chút thần sắc nào. Thậm chí những gương mặt vô
cảm nhất cũng thể hiện điều gì đó, nhưng ngay khoảnh khắc trống rỗng hoàn
toàn đó, tôi biết tôi đã mất bà rồi. Tôi kêu lên, “Bubbeh, Bubbeh!” nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.