HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 113

“Có lẽ chưa phải hôm nay hay ngày mai đâu,” ông bảo với mẹ tôi, “nhưng
một ngày nào đó, hắn sẽ có hành động bất cẩn. Loại người này thường
không làm chủ được thói quen của họ.”

Mẹ tôi phải một mình tiếp chuyện Len Fenerma, chờ bố tôi từ gia đình
Singh về. Trên bàn trong phòng sinh hoạt chung lô bút chì màu của
Buckley nằm lăn lóc trên tờ giấy gói đồ mẹ tôi để đó. Buckley và cu Nate
vẽ mãi cho đến lúc buồn ngủ đầu rũ xuống như những bông hoa nặng trĩu,
mẹ tôi phải bế từng đứa, đặt nằm trên đi văng. Hai đứa nằm ngủ ở đó, đầu
mỗi đứa một phía, chân gần chạm nhau quãng giữa đi văng.

Len Fenerman đủ lịch lãm nên đã hạ giọng thì thầm nhưng mẹ tôi để ý thấy
ông ta không phải là người yêu thích trẻ con. Ông ta nhìn bà bế hai đứa bé
chứ không đứng dậy giúp một tay hay nhận xét về chúng, như các nhân
viên cảnh sát khác vẫn nhận xét về bà qua những đứa con, cả đứa còn sống
lẫn đứa đã chết.

“Anh Jack có chuyện muốn nói với ông,” mẹ tôi nói. “Nhưng chắc là ông
quá bận không đợi được.”

“Cũng không bận lắm đâu.

Tôi thấy một lọn tóc đen bà giắt sau vành tai tuột ra, làm khuôn mặt bà dịu
hơn. Tôi thấy ông Len cũng nhận ra điều ấy.

“Nhà tôi đến nhà cậu Ray Singh đáng thương,” bà nói và giắt lại lọn tóc
vừa vương ra.

“Tôi rất tiếc đã phải thẩm vấn cậu ta,” Len nói.

“Đúng thế”, bà bảo. “Chẳng cậu nào lại có thể…” Bà không nói chữ đó ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.