HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 118

Diddy gửi lời chào thắm thiết.”

“Phòng của chị Susie,” Nate nói.

Buckley đưa mấy ngón tay lên môi. Bé vẫn thấy mẹ ra hiệu như thế mỗi khi
muốn chúng tôi đừng làm ồn, bây giờ bé cũng muốn Nate giữ yên lặng. Bé
nằm sấp trên thảm, ra hiệu cho Nate làm theo, rồi hai đứa bắt chước
Holiday bò dưới tấm khăn trải giường đến chỗ giấu đồ bí mật của tôi.

Mặt dưới tẩm vải bọc đệm lò xo bị thủng một lỗ, tôi mới nhét trong đó lỉnh
kỉnh các thứ không muốn cho ai thấy. Tôi phải giấu, kẻo con Holiday cào
toạc chỗ đó, móc rơi ra hết. Quả nhiên điều này xảy ra hai mươi bốn giờ
sau khi tôi mất tích. Bố mẹ tôi đã lục tìm phòng tôi mong tìm được mấy lời
giải thích, rồi để cửa ngỏ. Con Holiday đã tha đi mấy miếng kẹo dẻo cam
thảo tôi cất trong đó. Mấy thứ tôi cất giấu nằm vưong vãi dưới gậm giường;
trong số đó có một món chỉ có Buckley và Nate mới nhận ra được. Buckley
giở chiếc khăn tay cũ của bố tôi; nó đấy, cái cành cây con dính máu.

Năm ngoái, thằng bé Buckley ba tuổi đã nuốt que cành cây con đó. Nate và
bé đang chơi trò nhét sỏi và mũi trong vườn sau; rồi Buckley tìm thấy một
cành con dưới gốc cây sồi, chỗ mẹ tôi buộc một đầu dây phơi quần áo. Nó
ngậm que như người ta ngậm thuốc lá. Tôi ngồi ngoài hàng hiên trước cửa
sổ phòng mình nhìn xuống trông chừng em, vừa tô móng chân bằn loại
thuốc hồn tía pha kim nhũ của Clarissa vừa đọc tạp chí Tuổi mười bảy.

Tôi luôn bị giao nhiệm vụ trông chừng đứa em trai nhỏ. Lindsey được xem
là chưa đủ lớn. Ngoài ra, cô nàng có bộ óc đầy sáng kiến, có nghĩa là cô
nàng được rảnh rang làm những chuyện như dành cả buổi trưa hè hôm đó
chỉ để vẽ chi li mắt một con ruồi trên giấy vẽ đồ thị với bộ bút màu chì 130
màu hiệu Prisma của cô nàng.

Ngoài trời không nóng lắm, lúc đó đang hè, và tôi định dùng thời gian phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.