HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 125

Vâng, nhà con vẫn tin như thế.”

Coi chừng bị kiện đấy con ạ,” bà bảo.

Nhà con không nói với ai điều này, ngoài cảnh sát ra.”

Họ không thấy em gái tôi đang ngồi ở bậc thang trên cùng.

Anh ấy đừng nên nói với ai. Mẹ hiểu anh ấy cần đổ lỗi cho người nào

đấy, nhưng mà…”

Bà Lynn ơi, 77 hay martini?” bố tôi hỏi lúc quay vào tiền sảnh.

Thế anh uống gì nào?”

Thật ra hồi này con không uống nữa,” bố tôi đáp.

Đó là chuyện của anh. Thôi để tôi tự liệu. Tôi biết rượu để đâu, không ai

phải bảo!”

Không có bộ áo lông dày trông bà tôi gầy như que củi. Bà gọi đó là ‘nhịn
cho rạc người’ khi cố vấn tôi năm tôi mười một tuổi. “Cháu phải nhịn đến
rạc người ra, cưng ạ, trước khi phát phì. Ai bảo mình mũm mĩm là có ý chê
mình xấu đấy.” Bà và mẹ tôi đã đôi co về chuyện tôi đã đủ lớn chưa để
dùng Benzedrin (2) – mà bà gọi là thuốc cứu tinh thiết thân của bà, khi nói:
“ Tôi tặng cho con gái chị món thuốc cứu tinh của tôi, mà chị không chịu
ư?”

Hôi tôi còn sống, chuyện gì bà ngoại tôi làm cũng đều dở hết. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.