HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 136

“Bà bị sốc vì mẹ các cháu đấy,” bà ngoại Lynn nói. “Cho con bé mặc quần
áo kiểu cọ gớm!”

Bố tôi từ dưới tiền sảnh gọi lên, ông muốn rằng mười phút nữa mọi người
tề tựu dưới nhà.

Bà ngoại Lynn khẩn trương ngay vào việc. Bà giúp Lyndsey xỏ đầu vào
chiếc ao xanh thẫm, đoạn hai bà cháu quay về phòng em tìm giầy, rồi cuối
cùng, ở tiền sảnh, dưới ánh đèn trên trần nhà, bà còn chùi vết hoen của
đường chì kẻ mắt, tô mi trên mặt em. Thao tác cuối cùng của bà là dùng
miếng bông chấm phấn hồng, lướt nhanh trên hai gò má em từ dưới lên.
Mãi khi bà ngoại từ thang lầu bước xuống và mẹ tôi vừa cằn nhằn về bộ áo
đầm cũn cỡn của Lindsey vừa nghi ngờ nhìn bà ngoại thì tôi và em mới
nhận ra là trên mặt bà ngoại Lynn không có tí phấn son nào. Buckley ngồi
giữa hai người ở băng sau, lúc gần đến nhà thờ em nhìn bà ngoại Lynn hỏi
bà đang làm gì thế.

“Nếu không kịp đánh phấn thì làm thế này cho mặt mũi hồng hào một tí,
cháu ạ,” bà đáp, thế là Buckley bắt chước ngay, tự bẹo má mình.

Samuel đứng chỗ hàng cột đá dựng dọc lối vào cửa nhà thờ. Cậu mặc trang
phục toàn màu đen (4), cạnh cậu là ông anh tên Hal, anh khoác chiếc áo da
sơn Samuel mặc hôm lễ giáng sinh.

Anh của Samuel trông giống cậu em như tạc, duy nước da sẫm hơn. Mặt
anh nâu sạm, hằn vết nắng gió do hay phóng mô-tô hết tốc lực trên những
con đường vùng thôn dã. Khi gia đình tôi tới gần, Hal vội quay người, đi ra
chỗ khác.

“Hẳn đây là Samuel rồi,” bà tôi bảo. “Ta là bà ngoại ác độc đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.