HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 170

“Jack ạ” Len nói, “tôi đến đây không phải vì có tin mới – ngược lại là khác.
Ta ngồi đâu được?”

Tôi nhìn bố và Len đi vào phòng sinh hoạt. Tên là phòng sinh hoạt nhưng
dường như những sụ kiện quan trọng trong đời chúng tôi không hề diễn ra
ở đó. Len ngồi ghé lên mép một chiếc ghế, chờ bố tôi ngồi xong rồi mới
nói:

“Tôi nói cho anh nghe, Jack ạ. Về George Harvey ấy mà.”

Mặt bố tôi tươi lên. “Thế mà anh bảo không có tin mới.”
“Không có thật mà. Có ít điều tôi cần nói với anh, nhân danh sở cảnh sát và
cả cá nhân tôi nữa.”

“Anh cứ nói.”

“Yêu cầu anh đừng gọi dây nói cho chúng tôi về chuyện tên George Harvey
nữa.”

“Nhưng mà…”

“Tôi yêu cầu anh đừng gọi nữa. Dù chúng ta có suy diễn, phỏng đoán thêm
mãi đi nữa, cũng chẳng có gì chứng minh hắn liên quan đến cái chết của
Susie được. Chó sủa râm ran và căn lều hợp cẩn không phải là bằng
chứng.”

“Tôi biết chính hắn đã làm điều đó,” bố tôi nói.

“Hắn lập dị, tôi cũng đồng ý thế, nhưng theo chỗ chúng tôi biết thì hắn
không phải là một kẻ sát nhân.”

“Từ đâu mà các anh dám khẳng định như vây?”

Len Fenerman phân trần, nhưng bố tôi chỉ nghe trong tai lời bà Ruana
Singh đã khuyên, nhớ lại cảm giác lúc đứng trước nhà Harvey, như có một
nguồn năng lượng toát ra từ hắn, từ cõi lòng lạnh lẽo giá băng của hắn.
Harvey là con người khó ai nhìn thấu lòng daj nhưng đồng thời là kẻ duy
nhất trên đời đáng bị nghi là sát hại tôi. Càng nghe Len bác bỏ giả thiết này
bố tôi càng tin chắc là mình đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.