HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 172

Bố tôi nhìn vợ rồi quay nhìn Len Fenerman.

“Cảnh sát bỏ cuộc rồi,” Lindsey vừa nói vừa nhẹ tau níu vai Buckley, kéo
nó đứng sát vào người.

“Cuộc gì?” Buckley hỏi. Nó hay lấy lưỡi cuộn tới cuộn lui một âm như
viên kẹo chua, cho đến khi biết rõ và ghi nhớ mùi vị.

“Sao cơ?”

“Thanh tra Fenerman đến đây để bảo bố đừng quấy rầy họ nữa.”

“Lindsey”, Len nói, “chú có nói như thế đâu.”

“Nói gọn lại là thế,” nó đáp. Em gái tôi muốn bỏ đi, tới nơi có trại năng
khiếu được kéo dài thêm ít ngày; Samuel và nó sẽ đến đó, nếu có cả Artie
càng hay – vào phút chót tay nào giật giải cuộc thi giết người êm thấm nhờ
sáng kiến dùng nhũ băng làm vũ khí sát nhân - ở trại em sẽ làm chủ thế giới
của riêng mình.

“Thôi bố ơi, đừng buồn nữa,” nó nói. Bố tôi đang nhẫn nại ráp ghép gì đó
trong tâm tưởng. Những mảnh rời đó không dính dáng gì đến tôi hay
George Harvey cả. Chúng nằm trong ánh mắt mẹ tôi.

Hôm ấy bố tôi ngồi lại rất khuya trong phòng làm việc của ông, ông hay
làm thế thời gian sau này. Ông bang hoàng thấy thế giới xung quanh ông
sụp đổ - bao nhiêu là chuyện từ đâu bỗng dồn dập đổ đến, đầu tiên là cái tin
tôi chết như tiếng sét bên tai. “Tôi có cảm tưởng đang đứng trong miệng
một núi lửa đang phun”, ông viết trong nhật ký. “Cả Abigail cũng cho rằng
Len có lý trong chuyện Harvey.”

Trong lúc ông ngồi viết thì ngọn nến ở cửa sổ không ngớt lung linh, khiến
ông không tập trung tâm trí được dù có đèn bàn. Ông ngả lưng vào thành
chiếc ghế gỗ cũ vấn ngồi từ thời còn là sinh viên, tiếng gỗ kẽo kẹt quen
thuộc làm ông thấy thư giãn. Ở công ty ông đãng trí không biết người ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.