HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 174

Nhìn từ xa trông nó giống như ánh đèn pin. Một luồn sáng trắng từ từ
chuyển động xuyên qua bãi cỏ đi về phía trường trung học cơ sở. Bố tôi dõi
mắt nhìn theo luồng sáng ấy. Bấy giờ đã quá nửa đêm, trăng không tròn
như mọi khi, không sáng đủ để soi tỏ đường nét nhà cửa, cây cối. Ông
Stead, tối nào cũng chạy chiếc xe đạp có đèn chiếu bằng sức chân guồng,
chắc chắn chẳng bao giờ phá nát bãi cỏ nhà hàng xóm kiểu này. Vả lại với
ông Stead thì giờ này đã quá khuya.

Bố tôi nhổm dậy trên chiếc ghế xanh để nhìn theo, thấy ánh đèn pin kia di
chuyển về phía cánh đồng ngô bỏ hoang.

“Đồ khốn!” Ông thì thầm. “Quân giết người khốn kiếp!”

Ông vội vàng lấy chiếc áo đi săn – không hề mặc lại từ chuyến đi săn xui
xẻo mười năm về trước – từ trong tủ chứa đồ khoác lên người. Xuống dưới
nhà, ông lao vào phòng chứa đồ ở tiền sảnh lôi ra chiếc gậy bóng chày ông
đã mua cho Lindsey trước khi nó quay sang mê môn bóng đá.

Đầu tiên bố tắt ngọn đèn trước hiên mọi người vẫn thắp cho tôi hàng đêm;
dù đã tám tháng trôi qua kể từ khi cảnh sát bảo rằng không hy vọng thấy tôi
còn sống nhưng chưa ai nỡ tắt lần nào. Tay đặt lên nắm đắm cửa, ông hít
một hơi thật sâu.

Ông vặn nắm đấm, bước ra hàng hiên tối om. Ông khép cửa, đứng ngoài
sân với cây gậy bóng chày, tự nhủ: phải nghĩ ra cách nào thật êm thấm.

Ông băng qua sân trước, sang đường rồi vào sân nhà O’Dwyer, nơi ông
thấy ánh đèn xuất phát. Ông đi qua chỗ bể bơi và hai chiếc ghế đu han gỉ.
Tim ông đập dồn dập nhưng ông không cảm thấy gì hết, ông chỉ có một ý
nghĩ trong đầu. George Harvey vừa ra tay giết thêm một bé gái nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.