HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 177

Tim bố rôi như một hòn đá, trĩu nặng trong lồng ngực khi ông vừa chạy
trong đêm đen vừa lắng nghe lần dò theo hướng có tiền đứa con gái rên rỉ.
Ngày xưa mẹ của ông đan cho ông bao tay loại cho trẻ nhỏ, Susie xin đôi
găng tay dành cho người lớn, cánh đồng ngô vào mùa đông lạnh lắm cơ.
Clarrisa đó mà! Đứa bạn ngờ nghệch của Susie. Con bé hay son phấn, đòi
bánh mì quệt mứt phải đúng ý, con bé da màu nâu rám nắng.

Ông vùng chạy tới, va phải làm nó ngã nhào. Tiếng kêu của con bé tràn ứ
tai ông, xuyên qua không gian trống vắng, lùng bùng trong trí ông. “Susie
con ơi!” ông hét trả lời.

Nghe réo tên tôi, Brian tỉnh cả người, cắm đầu cắm cổ chạy. Ánh đèn pin
của cậu nhảy nhót trên cánh đồng ngô và, trong một nháy mắt rọi qua chỗ
tên Harvey. Không ai ngoài tôi nhìn thấy hắn. Ánh đèn của Brian rọi trúng
lưng hắn, khi hắn đang bò lồm cồm giữa những thân ngô cao, dừng lại nghe
ngón xem tiếng kêu hướng nào.

Rồi ánh đèn rọi đúng mục tiêu. Brian kéo thốc bố tôi lên, giằng khỏi
Clarrisa, đánh ông tới tấp. Cậu đập cây đèn pin của thùng trang bị phòng
nạn lên đầu, lưng và mặt. Bố tôi hét lên, rên vì đau đớn.

Chợt Brian nhìn thấy cây gậy.

Tôi vận hết sức lực đẩy cái đường ranh không cánh nào di dịch trong thiên
đường của tôi. Tôi muốn vươn tay vực bố tôi dậy, đem ông đi, đưa ông đến
chỗ tôi ở.

Clarrisa bỏ chạy. Brian vung tay lên. Mắt bố tôi gặp mắt Brian, nhưng ông
hụt hơi, không thở nổi.

“Đồ già dê!” Brian nổi giận quát, mặt mày xanh xám.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.