HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 179

CHƯƠNG MƯỜI HAI

Tôi đứng cạnh giường bố, lặng nhìn ông ngủ thiêm thiếp. Trong đêm hôm
đó những chi tiết rối rắm của sự việc được tháo gỡ dần, cuối cùng phía
cảnh sát hiểu ra: ông Salmon buồn khổ đến quẫn trí nên lần ra cánh đồng
ngô tìm cách trả thù. Thế là khớp với những gì họ biết về ông, những cú
điện thoại dai dẳng, nỗi ám ảnh của ông về người hàng xóm, lại nữa đúng
sáng hôm đó thanh tra Fenerman có đến thông báo cho bố mẹ tôi hay rằng
dù họ quyết tâm cao, đã dốc nhiều công sức, cuộc điều tra về cái chết của
tôi nay lâm vào ngõ cụt. Không còn manh mối nào nữa để họ lần theo. Xác
cũng chẳng tìm được.

Bác sĩ phải mổ đầu gối để thay bao khớp xương, đường khâu mũi chỉ to
tướng như ta thấy ở loại ví tiền bằng da thô, khiến khớp xương bị hạn chế
hoạt động. Tôi nhìn họ giải phẫu, trông cứ như ta vá may, tôi thấy thà bố tôi
được giao cho những bàn tay khéo léo này còn hơn là được đưa đến chỗ tôi.
Giờ nữ công gia chánh ai cũng thấy tôi vụng về lóng ngóng. Cầm dây khóa
kéo tôi cứ nhầm không biết là đằng đầu hay đằng cuối.

Nhưng bác sĩ phẫu thuật rất kiên nhẫn. Một cô y tá đã kể ông nghe đầu đuôi
sự thể trong lúc ông rửa tay trước khi mổ. Ông nhớ có đọc tin trên báo về
vụ thảm sát tôi. Ông trạc tuổi bố tôi và cũng có con nhỏ. Ông thấy ớn lạnh
khi kéo găng thật sát hai bàn tay. Hoàn cảnh ông và người đàn ông này có
nhiều nét tương tự. Nhưng lại cũng khác nhau một trời một vực.

Trong căn phòng tối om ở nhà thương chỉ có tiếng ro ro phát ra từ ngọn đèn
huỳnh quang ở đầu giường. Đó là nguồn ánh sáng duy nhất trong phòng
trước rạng đông, cho tới khi em gái tôi bước vào.

Mẹ, em gái và em trai tôi sực tỉnh giấc vì tiếng xe cảnh sát hụ còi, cả ba từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.