HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 182

ngủ.”

Thằng bé dần dần nghiệm ra: cứ mỗi lần nó được đối xử đặc biết là y như
rằng sau đó mọi người sẽ cho nói biết vừa có chuyện gì kinh khủng xảy ra.

Sau khi nghe điện thoại của cảnh sát, mẹ đi ngay ra tủ áo gần cửa chính.
“Bố con bị đánh bằng chiếc gậy bóng chày của nhà mình!”, mẹ nói rồi lôi
áo khoác, cầm theo chùm chìa khóa và thỏi son môi. Em gái tôi chưa bao
giờ cảm thấy mình đơn độc mà lại mang nhiều trách nhiệm đến thế. Không
thể để Buckley ở nhà một mình, vả chăng Lyndsey có lái xe được đâu.
Ngoài ra phải nói, như thế mới hợp tình hợp lý: chẳng phải vợ thì luôn phải
có mặt bên chồng hay sao?

Đến lúc gọi được điện thoại cho mẹ cu Nate – vụ lộn xộn trong ruộng ngô
đã đánh thức hết cả khu – thì em gái tôi kịp nghĩ ra nên làm những gì. Em
gọi tiếp cho Samuel. Trong vòng một tiếng nữa mẹ cu Nate sẽ đến đón
Buckley, còn Hal Heckler sẽ chạy mô-tô tới nhà chúng tôi. Lẽ ra sẽ phải
hứng thú lắm – được bám lưng ông anh tuyệt vời của Samuel, lần đầu tiên
được ngồi mô tô – nhưng giờ phút này tâm trí em gái tôi chỉ luẩn quẩn ý
nghĩ về bố mình thôi.

Khi Lyndsey bước vào căn phòng trong nhà thương thì mẹ tôi không có ở
đó; chỉ có bố và tôi. Em bước lại gần đứng bên kia giường thút thít khóc.

“Bố ơi, bố không sao chứ, bố?”

Cửa phòng hé mở. Đó là Hal Heckler, trông ra dáng đàn ông, vóc cao lớn,
đẹp trai.

“Lyndsey”, anh nói, “anh đợi em ở phòng thăm viếng, nếu em cần anh sẽ
chở về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.