HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 184

“Thế còn những người đã chết rồi, họ sẽ ra sao?”, tôi hỏi. “Lúc đó chúng ta
đi về đâu?”

Cô không trả lời tôi.

Len Fenerman vội vã đến ngay nhà thương sau khi nhận được điện thoại.
Cô trực máy báo có bà Abigail Salmon cần nói chuyện với ông ta.

Bố tôi đang nằm ở phòng mổ, còn mẹ tôi đi tới đi lui trước phòng y tá trực.
Bà lái xe tới bệnh viện trong chiếc áo mưa khoác ngoài chiếc áo ngủ mỏng
mùa hè. Chân bà mang loại giày đế phẳng vẫn dùng đi lại trong vườn. Bà
chẳng buồn kẹp tóc lại, trong túi áo với xách tay không có sẵn loại dây
chun buộc tóc nào. Bà dừng xe trong bãi đậu không đèn, chìm trong sương
mù của nhà thương để soi lại mặt mũi, rồi tô môi bằng thỏi son màu đỏ vẫn
dùng bằng bàn tay thuần thục.

Khi nhìn thấy Len tiến lại từ cuối hành lang dài sơn một màu trắng toát, bà
thấy trong người thư giãn trở lại.

“Chào chị Abigail,” ông ta chào khi đến khá gần bà.

“Anh Len ơi,” bà nói. Mặt bà lộ vẻ bối rối vì không biết nói gì tiếp. Tên
ông ta là tiếng thở trút ra mẹ đang cần có. Những gì tiếp theo không cần
thốt thành lời.

Các cô y tá trong phòng trực quay đi khi Len và mẹ tôi nắm tay nhau. Theo
thói quen nghề nghiệp, họ tự động giơ tay kéo tấm màn che khuất những
cảnh riêng tư, mặc dù vậy họ vẫn nhận thấy người đàn ông kia khá thân
thiết với người đàn bà này.

“Ta vào khu dành cho khách thăm viếng nói chuyện đi,” Len nói rồi cùng
mẹ tôi đi dọc hành lang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.