HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 186

“Ta ngồi đây nhé,” Len nói, tay chỉ vào hàng ghế nối nhau phía bức tường
xa hơn.

“Tôi thích đi đi lại lại hơn,” mẹ tôi nói. “Bác sĩ bảo họ cần ít nhất một tiếng
rồi mới cho chúng tôi biết kết quả được.”

“Thế ta đi hướng nào?”

“Anh có thuốc lá đó không?”

“Chị biết thừa tôi có mà.” Len cười cười trả lời, như thể biết lỗi. Ông phải
tìm xem mắt bà nhìn đi đâu. Chúng không tập trung vào ông. Chúng như
đang bận nhắm vào đâu đó, ông ước rằng có thể với tay níu kéo, hướng
chúng về với nơi đây, với giây phút này. Về với ông ta.

“Ta thử tìm xem gần đây có cửa ra không.”

Họ thấy có cánh cửa mở ra một gian nhỏ bằng bê tông, không xa phòng bố
tôi mấy. Đó là chỗ để máy sưởi, nên tuy chật và trời khá lạnh, nhưng tiếng
ồn và hơi nóng của lò sưởi chạy bằng nước ngay bên cạnh như phủ lên họ
một lớp vỏ bọc, gây cảm tưởng đang ở một nơi xa xôi. Họ hút thuốc và
nhìn nhau như thể bỗng nhiên, không hề chuẩn bị tinh thần trước, bước
sang một trang mới của cuộc đời, nơi những gì khẩn cấp cần làm ngay
được báo động bằng đèn chớp sáng.

“Vợ anh làm sao mà chết vậy?” mẹ tôi hỏi.

“Tự vẫn.”

Tóc bà rũ xuống che gần kín khuôn mặt. Nhìn bà, tôi nhớ đến Clarissa
những lúc nó mất tự nhiên nhất. Nhớ lại thái độ của nó giữa đám con trai
lần chúng tôi vào khu thương xá. Nó cứ cười rinh ríc, mắt theo dõi xem bọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.