HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 188

“Vụ con gái chị bị thảm sát.”

“Cảm ơn anh.”

Rồi tôi thấy đôi môi đỏ đó chuyển dịch từ từ qua một ranh giới vô hình
ngăn cách bà với thế giới còn lại. Bà kéo Len sát lại, hôn nhẹ lên môi ông
ta. Mới đầu hình như ông ngần ngại. Cơ thể ông căng lên, bảo ông ĐỪNG,
nhưng âm thanh ĐỪNG này lại trở nên mơ hồ, lãng đãng như mây trời, rồi
thành không khí bị quạt gió kêu rền vang của cái lò sưởi nước bên cạnh họ
cuốn hút mất. Bà đưa tay lên tháo nút áo mưa. Ông ta đặt tay lên làn vải
mỏng nhẹ như cần sa của chiếc áo ngủ mùa hè.

Khi mẹ tôi muốn gì thì khó ai cưỡng lại nỗi. Ngay từ hồi bé tôi từng mục
kích cảnh những người đàn ông thay đổi hẳn khi có mặt bà. Khi chúng tôi
vào siêu thị, những người phụ trách dọn hàng lên kệ quay ra hỏi han mẹ,
tình nguyện tìm hộ những món bà ghi trên danh sách, rồi còn khuân giúp ra
tận xe. Như bà Ruana Singh, mẹ tôi được tiếng là một trong những bà mẹ
đẹp nhất trong vùng; người đàn ông nào thấy bà cũng bất giác nở nụ cười.
Được bà hỏi tới tim họ rộn rã hân hoan.

Song, cho đến nay chỉ có bố tôi làm cho bà cười vang khắp nhà được, và vì
lý do nào đó không rõ, ông để bà hoàn toàn tự làm mọi chuyện theo ý thích.

Ngày chúng tôi còn nhỏ, thứ Năm nào bố tôi cũng thu xếp để về sớm, bằng
cách thỉnh thoảng làm thêm giờ và làm suốt không nghỉ giờ ăn trưa. Trong
khi cuối tuần là của cả nhà thì bố mẹ gọi ngày thứ Năm là ‘thời giờ riêng
của bố mẹ’. Lindsey và tôi khi nhắc lại thì gọi đó là ‘những giờ bé phải
ngoan’. Có nghĩa là chúng tôi không được làm ồn khi chơi đùa trong phòng
phía bên kia, phòng làm việc của bố, hồi đó chưa có nhiều bàn ghế.

Vào khoảng hai giờ trưa mẹ bắt đầu chuẩn bị cho chị em tôi.

“Đến giờ đi tắm rồi đấy,” bà cất giọng ngân nga, như thể bảo chúng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.