HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 196

không có gì giống những ngày mẹ đưa Lyndsey và tôi lên giường, rồi sang
với bố tôi để vợ chồng có những giờ phút riêng gần gũi. Bây giờ bà nhìn
thấy những mảnh vỡ vụn của đời mình. Bà nhận ra em gái và bố tôi chan
hòa gắn bó làm một. Điều đó làm bà thấy ấm lòng.

Thời còn nhỏ cho đến lúc lớn tôi luôn chơi trò ú tim tìm tình yêu với mẹ,
làm đủ cách để được mẹ chú ý và chấp nhận mình, với bố thì tôi không cần
phải cố công như thế.

Nay tôi không cần phải chơi trò trốn tìm này nữa. Khi mẹ đứng trong căn
phòng đang tối dần này quan sát em và bố tôi thì tôi chợt hiểu thiên đường
nghĩa là gì: Tôi có quyền lựa chọn, và tôi chọn giữ hết mọi người trong
thân trong trái tim mình, không loại trừ người nào cả.

Về khuya, khoảng không gian phía trên các nhà thương và viện dưỡng lão
rất náo nhiệt, vì đầy những linh hồn dập dìu bay lượn. Thỉnh thoảng, khi
mất ngủ, Holly và tôi thường đứng nhìn suốt đêm. Dần dà chúng tôi nhận
ra rằng việc người này hay người nọ qua đời hình như được định đoạt bởi
chỉ đạo từ nơi nào đâu xa lắm. Không phải từ thiên đường của chúng tôi.
Thế là chúng tôi bắt đầu nghĩ rằng có một nơi còn toàn thiện toàn mỹ hơn
chỗ mình đang ở nữa.

Thời gian đầu Franny hay đến cùng ngồi xem với chúng tôi.

“Đó là một trong những niềm vui cô giữ riêng cho mình,” bà thú nhận.
“Nhiều năm qua rồi mà cô vẫn cứ thích nhìn các linh hồn bềnh bồng trôi
nổi, xoay vòng, ồn ào gây náo động cả thinh không kia.”

“Cháu có thấy gì đâu,” lần đầu cùng đứng xem tôi nói thế.

“Cháu nhìn cho kỹ vào,” bà bảo, “và phải nín lặng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.