HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 199

quyền được sống hòa lẫn trong bọn, không ai để ý.

Samuel thường đưa Lindsey về đến nhà rồi đi dọc con đường chính, vẫy xe
đi nhờ đến tiệm sửa xe mô-tô của Hal. Cậu cậy vào chuyện bạn bè của anh
chạy trên đường nhận ra và chở cậu đến nhà trên những chiếc mô tô ráp từ
nhiều kiểu khác nhau, hoặc những chiếc xe tải anh Hal đã “điều chỉnh” tăng
sức máy theo yêu cầu của tài xế.

Trong một thời gian khá lâu Samuel không ghé nhà chúng tôi. Ngoài ra
cũng chẳng có ai khác đến, trừ họ hàng thân thích. Tháng Mười, bố bắt đầu
đứng lên, đi lại được. Các bác sĩ bảo bố rằng chân phải của ông sẽ bị cứng
nhắc, nhưng nếu bố chịu khó co duỗi và đi lại thì không đến nỗi nào. “Miễn
đừng chạy đua, còn thì tha hồ, ông muốn làm gì cũng được,” buổi sáng
hôm ấy, sau ca phẫu thuật, bác sĩ nói với bố tôi như thế khi ông vừa tỉnh lại,
thấy Lindsey ngồi cạnh mình, còn mẹ tôi đứng bên cửa sổ đăm đăm nhìn ra
bãi đậu xe.

Sau khi được sưởi ấm nhờ lòng ưa ái của cô giáo Koekle rồi, Buckley về
thẳng nhà, chui vào trong cái hốc trống vắng của trái tim bố. Nó luôn
miệng hỏi về : “đầu gối giả” và bố tôi chịu khó giải thích cho nó vui.

“Đầu gối này người ta mang từ không gian trong vũ trụ về đấy con ạ,” bố
tôi bảo thế. “Họ đẽo từ mặt trăng lấy nhiều mảng đem về, xén gọt cho vừa
vặn, hiện nay họ dùng cho những trường hợp như thế này đấy.”

“Hay hết ý,” Buckley cười nói: “Thế bao giờ Nate cũng được xem, hở bố?”

“Không lâu đâu, Buck ạ, nay mai thôi,” bố tôi đáp, chỉ gượng nhếch miệng
cười.

Khi Buckley kể những chuyện này cho mẹ chúng tôi, “đầu gối bố làm bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.