HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 208

long cổ nó dựng ngược hết cả lên.”

“Nhưng cảnh sát lại cho rằng bố bị chứng bệnh tưởng.”

“Họ chỉ đưa ra độc một câu trả lời: Không có bằng chứng.” Không bằng
chứng và – bố nói con nghe đừng lấy làm ghê nhé – bao lâu không tìm
được thi thể thì họ bó tay, và chẳng có cơ sở gì cho phép họ tống giam ai.”

“Thế nào là có cơ sở?”

“Bất cứ điều gì chứng minh được hắn có liên quan đến Susie, bố nghĩ thế.
Chẳng hạn có ai đấy nhìn thấy hắn ngoài cánh đồng ngô, hay chỉ cần thấy
hắn lảng vảng quanh nhà trường thôi cũng đủ. Đại loại thế.”

“Hoặc là hắn còn giữ lại đồ vật gì của chị Susie?” Bố tôi và Lindsey – lúc
đó đã bôi kem lên chân kia nhưng chưa cạo – bàn bạc sôi nổi, vì khi hai cái
que mang mối quan tâm của hai bố con cà vào nhau tóe lửu thì cũng lóe lên
giả thiết rằng không chừng xác tôi đang bị vùi đâu đó trong ngôi nhà nọ.
Thi thể tôi có thể ở dưới hầm, tầng một, tầng hai, hay trên tầng áp mái. Để
tránh phải thừa nhận khả năng khủng khiếp này – nếu đúng như thế thì đó
quả là những bằng chứng rành rành, tuyệt hảo, xác đáng – hai bố con cố
nhớ lại những gì hôm đó tôi mang theo: viên tẩy hình nhân vật truyện tranh
tên Frito Bandito tôi thích, phù hiệu hình ca sĩ David Cassidy tôi cài trong
cặp, phù hiệu hình ca sĩ David Bowie tôi cài mặt ngoài cặp. Hai bố con nêu
ra đủ mọi món lỉnh kỉnh có thể trở thành chứng cứ hiển nhiên, gây kinh
hoàng nhất có thể tìm được – thi hài của tôi bị chặt khúc, trong hốc mắt
trống không chỉ còn chút da thịt thối rữa.

Đôi mắt tôi: cách trang điểm bà ngoại Lynn hướng dẫn cho Lindsey cũng
giúp được ít nhiều nhưng vẫn không giải quyết được chuyện hễ ai nhìn vào
mắt Lindsey là tự động tìm xem có bao nhiêu phần giống mắt tôi. Khi tình
cờ bắt gặp chính đôi mắt mình – trên tấm gương sáng choang trong hộp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.