HÌNH HÀI YÊU DẤU - Trang 234

Lindsey đã nhìn ra qua nét chữ mạng nhện của tên Harvey: rất có thể đó là
sơ đồ cái hố chôn tôi. Ông ngẩng lên.

“Giờ con tin bố rồi chứ?”, bố hỏi Lyndsey.

“Vâng, thưa bố.”

Bố tôi – giờ đây nhẹ lòng – thấy phải gọi điện thoại ngay.

“Bố!” em gọi.

“Sao con?”

“Con nghĩ hắn nhìn ra con rồi.”

Tôi không thể tưởng tượng còn có vận may nào lớn hơn việc em gái tôi
thoát thân an toàn ngày hôm ấy. Khi rời khỏi vọng lâu, tôi rùng mình vì nỗi
lo sợ còn choáng ngợp, không chỉ lo cho bố tôi, mẹ tôi, em Buckley và
Samuel, nếu như em mất đi trên cõi dương thế, mà lo – quả là ích kỷ - cho
cả chính tôi nữa.

Franny từ quán cà phê bước lại gần tôi. Tôi chẳng buồn ngẩng đầu.

“Susie ơi”, bà nói, “cô có chuyện này cần nói với cháu”

Bà dẫn tôi đến dưới một cây cột đèn kiểu cổ rồi kéo tôi ra khỏi vầng ánh
sáng. Bà đưa tôi một mảnh giấy gấp làm bốn.

“Khi nào thấy người khỏe lại, cháu mở ra xem rồi cứ thế tìm đường đến
đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.